Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 336 - Chương 336: Từ Chối

Chương 336: Từ Chối
Chương 336: Từ Chối
canvasa1b3360.pngLâm Uyển: Ôi chao, các con quyết định đi!

Hai bé trai thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Uyển, đều cười ha ha: “Bọn con cũng cảm thấy gói rất đẹp.”

Anh hai Lâm nhóm ℓửa, mẹ Lâm đã đun một nồi nước, gọi Lâm Uyển: “Đưa đĩa nhỏ qua nhà chú ba con đi, kêu bọn họ ăn cho nóng.”

canvasa1b3361.pngBà ta duỗi tay muốn ℓấy đĩa sủi cảo từ tay Lục Chính Đình.

Lâm Uyển nhếch khóe miệng: “Bác nghĩ quá nhiều rồi.”

Cô ôm cánh tay của Lục Chính Đình, cùng nhau đi về nhà chú ba.

Triệu Toàn Mĩ đứng ở nơi đó, xấu hổ đến mức sắp biến thành da gà da vịt rụng xuống.
Mấy người phụ nữ vừa cười vừa tản ra: “Về nấu cơm thôi.”

“Bà nói xem sao chồng của bác sĩ Lâm lại trắng như vậy chứ, còn trắng hơn cả con gái, sao lại đẹp trai đến vậy chứ, nếu như tôi có một đứa con trai đẹp trai như vậy thì tốt rồi.”

“Bà biết nghĩ, sao không nói luôn cha sấp nhỏ đẹp trai như vậy là tốt rồi đi.”
Lục Chính Đình cao hơn ba ta rất nhiều, vừa giơ tay đã không với tới được.

Mấy người phụ nữ xung quanh lập tức mở hình thức hóng chuyện xem náo nhiệt lên, người nào cũng nhìn chằm chằm vào Lục Chính Đình và Lâm Uyển không rời. Người chồng ngồi xe lăn đó của bác sĩ Lâm đứng dậy rồi, khi ngồi thì đẹp trai, đứng dậy càng đẹp trai hơn thì phải?

Là một người không tệ!
Những người phụ nữ khác liếc mắt nhìn nhau, vừa rồi còn khoác lác với bọn họ rằng bác sĩ Lâm với bà ta đã làm hòa, còn hiếu thuận với bà ta hơn mẹ ruột.

Cũng dám khoác lác thật, mọi người vẫn còn chưa tản ra đâu, bị vả vào mặt rồi kìa.

Trước đây Triệu Toàn Mĩ không ít lần khoe khoang với hàng xóm láng giềng về cháu gái thân với bà ta, còn tốt với bà ta hơn mẹ ruột, trong lời nói còn không quên giẫm đạp Lâm Uyển ngu xuẩn biết bao, may có bà ta dạy thế này thế nọ. Sau này cháu gái và bà ta đoạn tuyệt, bà ta lại ở sau lưng mắng người ta coi thường người, nếu như không phải có bà ta, thì Lâm Uyển đã sớm bị cha mẹ ruột đưa đến nhà người chăn cừu điên làm dâu rồi.
Bà ta thấy sắc mặt của Lâm Uyển lạnh lùng, trong lòng trực tiếp căng thẳng, nhưng vẫn không nhịn được mà sáp tới: “Uyển Uyển, còn giận bác cả sao? Nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, thân như ruột thịt, đánh gãy xương còn liền gân được nữa là. Bác cả cháu và cha cháu cũng là anh em ruột, sau trăm năm vẫn phải xuống dưới gặp tổ tiên thôi.”

Lâm Uyển nhìn về phía bà ta: “Triệu Toàn Mĩ, tôi nói cho rõ ràng luôn. Tôi là người thù dai, có thể được tính là có thù, thì chính là không thể hòa giải và tha thứ. Hai nhà chúng ta vẫn nên coi nhau là người lạ, cả đời không qua lại với nhau đi.”

Trực tiếp từ chối ngay tại chỗ, sẽ không sợ bà nói xấu tôi.
“Ôi chao, vậy cũng không dám nghĩ, ha ha.”

Triệu Toàn Mĩ chỉ cảm thấy người ta đang chê cười bà ta, nhưng vì làm hòa với Lâm Uyển, bà ta đành cắn răng đợi ở nơi này.

Đợi cô và Lục Chính Đình trở về, bà ta lập tức đi lên đón: “Uyển Uyển, bác gái mua cho cháu một cái khăn mỏng, cháu tới nhà xem có thích không?”
Lúc này cháu gái làm bác sĩ, điều kiện nhà mẹ đẻ càng ngày càng tốt lên, bà ta lại đỏ mắt, nóng lòng muốn làm hòa lại.

Đáng tiếc, bây giờ con gái nhà người ta không ngu, không nghe bà ta lừa.

Triệu Toàn Mĩ thấy dường như người ta đang bàn luận về mình, chỉ hận không thể đi lên chặn miệng bọn họ lại: “Cháu gái tôi nói đùa với tôi, chỉ đùa giỡn thôi, nó và cháu rể ở chung nên ngại.”


Để bà ta và nhà bác cả Lâm xảy ra bất hòa rồi ℓại ℓàm hòa ℓà xong sao? Nực cười, chỉ nhắm vào việc bọn họ bắt nạt nguyên chủ và cha mẹ, cô cũng đã không có khả năng hòa giải với bọn họ rồi. Còn nữa ,trái tim của mình không phải của nguyên chủ, không có bất cứ tình cảm gì với nhà bác cả Lâm hết, biết bọn họ ℓà ℓoại người vô ơn chỉ biết hại người, ℓuôn nhắm vào ℓợi ích, cô còn phải vì cái gọi ℓà mặt mũi đi hòa giải với bọn họ sao?

Nghĩ cô ngu chắc?







Bình Luận (0)
Comment