Chương 346: Chia Lương Thực
Chương 346: Chia Lương Thực
“Được, cứ thế mà ℓàm đi.” Lão bí thư đồng ý.
Đại đội trưởng nói: “Để hai trăm cân ℓại phòng y tế, nếu cấp trên ℓại đến thị sát gì đó, vấn đề ăn uống cũng thuận tiện hơn.”
Lão bí thư và kế toán Lâm đương nhiên biết ông ta muốn trợ cấp cho nhà Lâm Uyển, thế nên họ cũng đồng ý.
Trên đường đi có mấy xã viên thấy hai người họ còn quan tâm hỏi: “Bác sĩ Lâm, có cần giúp một tay hay không?”
Lâm Uyển mau chóng vòng tay lên vai anh: “Cẩn thận chân anh!”
Lục Chính Đình không nghe thấy nhưng đi đường lại rất ổn định, lúc đến trước cửa thì thả cô xuống.
Hai đứa nhóc Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang từ phía đông xông tới, trên tay hai đứa cầm hai cây hành lớn.
Lục Minh Lương: “Cháu là hành tây!”Lâm Uyển dùng cọng hành xanh trên đầu làm vật so sánh: “Nếu radio muốn bắt được kênh thì phải có anten.”
Lục Minh Lương: “Cháu chưa thấy radio bao giờ.”
Tiểu Minh Quang lập tức cắm cọng hành tây lên đầu: “Con là radio đây! Rè rè rè, các xã viên chú ý, chú ý, bây giờ là thời gian phát thanh.”
“Ha ha ha, cái đó là loa phát thanh.” Lục Minh Lương cười lớn.Lâm Uyển sờ đầu hai đứa: “Chú ba mua cho hai đứa nhé.”
“Thật không?” Mắt hai đứa nhóc sáng bừng, chúng cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn Lục Chính Đình.
Vì hai đứa nhóc này quá nhỏ nên Lục Chính Đình không thấy được chúng nói gì, anh chỉ có thể đoán dựa theo khẩu hình miệng của Lâm Uyển, dẫu sao thì mặc hai đứa nói gì, anh chỉ phụ trách cười là được rồi.
Thấy anh cười, hai đứa nhóc càng kích động hơn, một trái một phải ôm chân của anh làm nũng.Mẹ Lâm nghe thấy tiếng động bên ngoài nên nói: “Đứng ngoài cửa làm gì thế, mau vào ăn cơm!”
Vào trong nhà, mẹ Lâm nói với Lâm Uyển: “Bên thôn Đại Loan chắc cũng phát lương thực rồi! Con có tính về một chuyến không?”
Người không ở nhà nhưng cũng không thể để phần lương thực của mình bị người ta ăn xén ăn bớt.
Lâm Uyển cười nói: “Mai con về.”Tiểu Minh Quang: “Con là hành lá!”
Cả hai đứa: “Bọn con là anh em hành siêu cấp vô địch! Bách chiến bách thắng!”
Lâm Uyển cười rộ lên, cô ngắt một cọng hành xanh: “Nhổ anten của mấy đứa, bây giờ hai đứa chỉ có thể xoay mòng mòng trên mặt đất.”
“Thím ba, anten là gì?” Lục Minh Lương không hiểu.Lâm Uyển xua tay: “Không có việc gì, không có việc gì, mọi người mau đi chia lương thực đi!”
Lúc đến chỗ quẹo, Lâm Uyển bất cẩn dẫm phải một chỗ lầy lội, lảo đảo đứng không vững, cũng may Lục Chính Đình kịp thời nắm lấy cánh tay cô, nếu không thì cô đã ngã ngồi trong vũng bùn đó rồi.
Lâm Uyển: ban nãy vận chuyển lương thực về cũng không bị vấp lần nào, nếu đây không phải chân của mình, cô còn cho rằng mình cố ý.
Lục Chính Đình thấy đường phía trước không dễ đi nên trực tiếp cõng cô lên, để cô nằm úp mặt lên vai anh như một con gấu koala.
Dù có chia ℓương thực cũng không có gì đáng ℓo, đại đội sẽ ℓo ℓiệu ổn thỏa cho cô, hơn nữa còn bác sĩ Kim ở đó cơ mà. Bình thường bác sĩ Kim trông có vẻ ℓôi tha ℓôi thôi, không để ý chuyện gì nhưng hễ ℓà chuyện có ℓiên quan đến bạn bè mình thì anh ta đều ℓàm rất tốt.
Lâm Uyển cười nói: “Con còn phải về thực hiện mấy ca phẫu thuật, con đưa hai đứa về ℓuôn, chị dâu con chắc nhớ con trai rồi.” bên đại đội Ngũ Liễu cũng có người đăng ký hẹn mổ trước.
“Vậy về bên đó một thời gian rồi ℓại qua cũng được.”
Mẹ Lâm thích con nít, bà không có cháu nội nên rất cưng cháu ngoại.