Chương 357 - Chương 357: Xúi Giục 7
Chương 357: Xúi Giục 7
Chương 357: Xúi Giục 7
Lục Thục Nhàn: “Thật mà.”
Lục Bão Nhi không tin: “Không thể nào, trong ℓòng chú ba chỉ có cha mẹ vợ thôi, cái người đàn bà độc ác kia chỉ quan tâm đến nhà cô ta thôi.”
Nghe vậy trong ℓòng Lục Thục Nhàn giật thót một cái, ôi má ơi, chính mình mắc sai ℓầm ngu xuẩn.
Cô ta vội vàng nói: “Như vậy cũng không thể nào trong ℓòng không có mẹ ruột được, ôi chao, trời sắp tối rồi, có phải nên nấu cơm tối rồi không?”
Bà Lục: “Vừa hay con đến thì xay bột đi.”
Lục Thục Nhàn vội vàng đi ra ngoài: “Nhà con còn chưa xay mì, mấy nữa con ℓại đến thăm mẹ.” Cô ta chạy nhanh như chớp.
Bà Lục nghe nói con trai muốn mua đài cát sét cho cha mẹ vợ thì càng tức giận hơn, kéo Lục Bão Nhi ℓại xúi giục đủ thứ, nói toàn những ℓời ác độc. Lúc sau nhìn thấy Giang Anh Nguyệt quay về, bà ta cũng không thèm ngậm miệng mà còn ác độc mắng mấy câu.
Lúc này bà Lục lập tức chạy đến mắng, bắt chị dâu cả Lục giao Lục Bão Nhi ra: “Cô muốn xúi giục cháu gái lớn của tôi hả, đồ đàn bà xấu xa!”
Ai bắt nạt? Ai xúi giục?
Giang Ánh Nguyệt cũng giả vờ như không nghe thấy mà cầm đồ đi đến đại đội, vừa hay gặp được chị dâu cả quay về nhà giặt quần áo, hai người nói chuyện mấy câu.
Giang Ánh Nguyệt nhỏ tiếng bảo: “Chị dâu à, có chuyện này em phải nhắc nhở chị, chị đừng tức giận, chỉ cần chú ý chút là được.”
Chị dâu cả Lục: “Chuyện gì thế.”
Giang Ánh Nguyệt: “Em nghe thấy mẹ đang dạy Bão Nhi vài chuyện không được hay ho lắm. Mặc dù trẻ con nói mấy lời ác độc cũng không tính là gì, nhưng nếu như không cẩn thận để xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó chị không dễ nói chuyện với bác sĩ Lâm đâu.”Cô ta hét lên: “Bão Nhi!” Cô ta không để ý đến Lục Bão Nhi khóc rống, một tay kéo cô nhóc vào phòng, tra hỏi: “Sao con lại muốn đẩy em trai? Nếu như đẩy vào bên trong, con biết có bao nhiêu nguy hiểm không?”
Ánh mắt Lục Bão Nhi u ám, không hề giống một đứa bé, cô bé đã âm thầm vứt chiếc kim trong tay đi rồi.
“Không cần bà quan tâm! Tôi đi tìm bà nội tôi!” Cô nhóc xoay người chạy.
Nhưng chị dâu cả Lục lại chặn ở cửa không cho cô bé chạy.Giang Ánh Nguyệt: “Thực ra vốn dĩ cũng không có gì, chỉ là tình hình của chị đặc thù, lại còn có quan hệ tốt với bác sĩ Lâm. Nếu như Lục Bão Nhi thực sự làm gì khiến cho Tiểu Minh Quang gặp chuyện bất trắc. Cho dù chị không sai, chỉ sợ bác sĩ Lâm cũng sẽ giận chó đánh mèo.”
Chị dâu cả Lục không khỏi giật mình. Nếu như không có Lâm Uyển chống lưng thì cô ta tuyệt đối không phải là đối thủ của bà Lục.
Bà già chết tiệt này, tâm tư quá độc ác, thế mà lại xúi giục Lục Bão Nhi ra tay với Tiểu Minh Quang. Tiểu Minh Quang là một đứa bé ngoan như thế, cho dù có ý kiến với người lớn thì cũng không nên động vào đứa nhỏ.
Cô ta vội vàng nói tạm biệt Giang Ánh Nguyệt, phải đi tìm Lục Bão Nhỉ hỏi thăm cho kỹ càng. Nếu bà Lục thật sự như thế, cô ta sẽ không quan tâm gì nữa, liều mạng với bà ta.Chị dâu Lục bỗng chốc căng thẳng: “Ánh Nguyệt, em nói xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Bà Lục xúi giục Lục Bão Nhi chuyện gì thì chị dâu cả Lục cũng có thể nghĩ ra.
Giang Ánh Nguyệt bèn nói hết những điều cô ta nghe thấy cho chị dâu cả nghe: “Vốn dĩ em không muốn nhiều lời, mọi người cùng chung sống dưới một mái nhà, nếu như người ta nghĩ em lo chuyện bao đồng thì không được tốt lắm.”
Chị dâu cả Lục căm giận nói: “Em yên tâm, em không nói thì chị cũng có thể đoán ra, điều này…” Cô ta giận dữ tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.Lúc cô ta trở về nhà thì không biết lũ trẻ đã kết bạn về nhà từ lúc nào, đang chơi trò trốn tìm.
Cô ta thấy Quải Nhi dẫn theo Khiếm Nhi đang đi tìm thì sốt ruột hỏi: “Tiểu Minh Quang và Minh Lương đâu?”
Quải Nhi thấy cô ta quay về thì cười nói: “Bác cả, chúng cháu đang tìm hai em ấy.”
Chị dâu cả Lục vội vàng lớn tiếng gọi Lục Minh Lương và Tiểu Quang, nhưng hai đứa nhóc đang nhập tâm vào trò chơi, căn bản không chịu lên tiếng. Chị dâu cả đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Lục Bão Nhi, nhanh chóng đuổi theo, chỉ thấy cô bé đang đưa tay muốn đẩy Tiểu Minh Quang đang trốn trên tường thấp của chuồng heo.