Chương 392: Gặp Người Quen
Chương 392: Gặp Người Quen
Hoa màu trong ruộng đã được thu hoạch xong, ℓiếc mắt một cái nhìn ℓại, trời cao đất rộng, ngoại trừ từng thửa từng thửa ruộng màu xanh ℓục chính ℓà một vùng đất đen nhánh.
Lục Chính Đình: “Tức giận hả?”
Lâm Uyển cười rộ ℓên, ℓắc đầu, vì sao phải tức giận?
Một hồi ℓâu anh mới buông cô ra, giúp cô xoa xoa môi, tránh cho bị gió thổi nứt ra : “Anh không nghe thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được.”
Nếu anh cũng đủ lý trí, hẳn là một vừa hai phải, để tự cô đến huyện, dù cho đồng hành với Hồ Hướng Dương hay là với ai, thật ra không sao cả, đó không phải vấn đề quan trọng, điều quan trọng là… Anh không nên khiến cô sợ anh, lại càng không nên khiến cô muốn né tránh anh.
Anh sợ mất đi cô.
Còn sợ hơn cả nỗi sợ mất đi chân, mất đi khả năng nghe.Anh bảo cô tựa vào trong khuỷu tay mình: “Em có thể ngủ một lát.”
Lâm Uyển nhẹ nhàng rung chân: “Trời lạnh như thế thật muốn ăn xiên thịt dê nướng, tốt nhất lại có hai xiên chân gà, rong biển, khoai tây sợi cũng không tệ.” Cô nâng tay ôm lấy cổ anh, trong mắt sáng long lanh: “Anh nói xem gà ăn mày có phải ngon lắm hay không? Mấy thanh niên trí thức đó còn rất giỏi, khiến em cũng muốn thử xem. Là trực tiếp để lông gà rồi lấp bùn đất đốt lên hay là phải rửa sạch sẽ nhỉ?”
Lục Chính Đình cười rộ lên, ý cười xuôi theo đáy mắt: “Muốn ăn cái gì, gà hả?”Anh không thể tự kiềm chế sự mê luyến cô, ỷ lại cô, cũng hy vọng cô có thể ỷ lại anh giống như anh ỷ lại cô.
Tình cảm của anh đối với cô lại lắng sâu, biểu hiện ra ngoài của anh chính là một ngọn núi băng, thoạt nhìn kiềm chế, bình thản lại đủ tôn trọng, nhưng chỉ có chính anh biết, anh có dục vọng chiếm giữ cô mãnh liệt cỡ nào. Có vài thời điểm, cô ngây thơ mà thẹn thùng, tuy rằng ngây thơ giống như anh, nhưng năng lực tự học của anh rất lớn mạnh, thậm chí sẽ không kiềm chế được mà có chút bá đạo.
Có lẽ cô có hơi sợ, thật ra cô muốn vào trong huyện học tập, như vậy có thể thoát được anh.Lâm Uyển tựa vào trong lòng anh, một hồi lâu cũng không nghe anh nói chuyện, cô đành dựa vào khuỷu tay anh giương mắt nhìn anh.
Trên mặt anh có tâm trạng chưa kịp thu hồi, ánh mắt hiện rõ sự hung ác nham hiểm, biểu tình dịu dàng lại buồn thương, lại lộ ra sự kiên nghị và quật cường.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, tâm trạng phức tạp này đã biến mất không thấy, dường như đó là ảo giác của cô.Lâm Uyển lập tức nổi lên hứng thú: “Đúng, ăn gà. Chúng ta có thể đi mua con gà, sau đó tìm một chỗ đào cái hố, lấy chút bùn, gói lại rồi đốt lên, nhìn xem có phải rất ngon hay không.”
Hai người nghiên cứu gà ăn mày, dê nướng nguyên con, thịt xiên, khô bò vân vân nghiên cứu được nửa đường, cuối cùng đói đến bụng réo rột rột bèn xuống dưới ăn lương khô.
Bọn họ cũng chưa đi đến thôn, trực tiếp tìm con kênh tránh gió, nhặt ít cây cỏ, nhánh cây, dựng một bếp lửa đơn giản, sau đó lấy lương khô ra nướng lần nữa, ăn vào nóng hầm hập.Cô dán ở trong trong lòng ngực anh, khi nói chuyện lồng ngực sẽ rung động, biểu cảm trên mặt cũng sẽ theo nội dung nói chuyện mà có sự thay đổi, anh cảm thấy quan sát biểu cảm của cô là một chuyện rất thú vị, cũng giống như đọc ngôn ngữ môi của cô vậy, có thể biết cảm xúc của cô như thế nào.
Khi anh nói muốn đưa cô đi, trong nháy mắt ấy anh nhìn thấy cô kinh ngạc lại mang một chút tức giận, có lẽ không phải tức giận mà càng như là có chút bất đắc dĩ. Có thể không nghĩ tới anh sẽ tùy hứng như thế.
Anh ỷ vào sự tàn tật của mình, ở cùng với cô trong một thế giới tình cảm, có đôi khi… Anh phải thừa nhận, quả thật có chút bốc đồng.
Lúc chạng vạng bọn họ tới huyện, trước tiên gửi ngựa ở bưu điện, chỗ đó có chuồng, giao tiền sẽ hỗ trợ cho ngựa ăn. Sau đó bọn họ vác hành ℓý đến ℓớp học bên cạnh bệnh viện, có nhân viên công tác chuyên phụ trách tiếp đãi, nơi đó có hai mươi ba mươi bác sĩ chân trần chen chúc tiến ℓên đăng ký.