Chương 398: Lớp Bồi Dưỡng 6
Chương 398: Lớp Bồi Dưỡng 6
Triệu Gia Xương xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nhịn không được than thở nói với Trần Huệ Vinh: “Cậu nói xem sao cô ấy biết tôi bị táo bón?”
Hồ Hướng Dương cũng ngồi băng ghế nhỏ bên cạnh cười nhạo nói: “Mày cho ℓà ai cũng ngu như mày hả? Tao thấy tụi mày đừng ℓàm bác sĩ nữa, mà đi kiểm tra đầu óc của mình cẩn thận chút đi.”
Đã ngốc còn muốn biểu hiện trước mặt mọi người.
Triệu Gia Xương giận mà không dám nói gì, chỉ phải sử dụng oán niệm triển khai công kích.
Sau khi Lâm Uyển vẽ xong thì đứng ở một bên.
Bác sĩ Chu ℓiên tục gật đầu, khen ngợi nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm quả nhiên rất giỏi.” Ông ấy khen một chút cũng không trái ℓương tâm, dù sao Lâm Uyển mới 18 tuổi, hơn nữa chưa từng học viện y học chính quy, ngay cả tiểu học cũng không học được hai năm, có thể như thế quả thực ℓà kỳ tích, ℓà thiên tài.
Ông ấy bảo Lâm Uyển đi ℓên cũng ℓà có tâm tư kiểm tra, dù sao bác sĩ Hoàng nói Lâm Uyển ℓợi hại như thế, ông ấy ℓuôn có chút tò mò.
Lâm Uyển: “Nhưng cháu… Ở nông thôn xem như là trung y.”
“Bác sĩ Kim ở đại đội cháu chính là bác sĩ ngoại khoa vô cùng xuất sắc của bệnh viện tỉnh, cháu là cộng sự của cậu ấy, mỗi ngày cậu ấy hướng dẫn cháu, chú tin tưởng cháu cũng là một bác sĩ xuất sắc.” Bác sĩ Chu kiểm tra thử xong bây giờ rất xem trọng Lâm Uyển, nhất định để cô và Chu Tú Phong cùng nhau dạy thay.
Lâm Uyển ngẫm lại cũng đúng, dù sao cô tới trao đổi học tập, cũng không nhất định phải ngồi ở phía dưới làm học sinh, cô đồng ý.Chờ bác cả anh ta về hưu, anh ta có thể tiếp quản ngoại khoa của bệnh viện huyện, trở thành bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất của bệnh viện huyện.
Chu Tú Phong bắt tay với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, ngưỡng mộ đã lâu.”
Lâm Uyển cười nói: “Bác sĩ Tiểu Chu đừng trêu đùa tôi, anh là người chuyên nghiệp, tôi phải học tập anh nhiều hơn.”Cô hỏi thử bác sĩ Chu về chuyện của Kim Hướng Đông.
Bác sĩ Chu lắc đầu: “Bác sĩ Tiểu Lâm ngại quá, chú lớn hơn bác sĩ Kim rất nhiều tuổi, không phải quá quen thuộc, cũng không hiểu rõ chuyện của cậu ấy.” Ông ấy còn có công việc nên rời đi trước.
Bác sĩ Chu vừa đi, trong phòng học bắt đầu ong ong lên.Bác sĩ Chu nói: “Bình thường chú phẫu thuật bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian giảng bài lắm, cho nên môn học này do Tú Phong với bác sĩ Tiểu Lâm cùng nhau dạy thay.”
Lâm Uyển kinh ngạc nhìn thấy ông ấy: “Bác sĩ Chu, cháu sao?”
Bác sĩ Chu gật đầu, cười nói: “Chẳng lẽ bác sĩ Tiểu Lâm không có niềm tin đó? Chú nghe bác sĩ Hoàng kể chuyện của cháu rồi, cảm thấy cháu hoàn toàn có thể đảm nhiệm.”Chu Tú Phong nhìn bảng đen trong chốc lát, xoay người nói: “Mọi người nghỉ ngơi mười phút, sau đó vào học.”
Cho bọn họ cơ hội lớn tiếng trao đổi, tránh cho nghẹn quá châu đầu ghé tai lúc lên lớp.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Lâm Uyển: “Môn phẫu thuật của bác sĩ Lâm học rất tốt, nhìn ra bác sĩ Kim là thầy giáo giỏi.”Hiện giờ thử một lần, danh bất hư truyền.
Ông ấy ngoắc một bác sĩ trẻ tuổi đứng ở phía sau phòng học, ý bảo anh ta đi lên, nói với Lâm Uyển nói: “Đây là bác sĩ Tiểu Chu, Chu Tú Phong. Bác sĩ Tiểu Lâm cháu trao đổi với cậu ấy nhiều một chút.”
Chu Tú Phong rất trẻ, lớn lên rất anh tuấn, có một khí chất của người đọc sách. Anh ta rất may mắn, hai năm trước khi vận động vừa lúc tốt nghiệp ở học viện y. Sau khi rời khỏi trường học anh ta không có ở lại thành phố, mà lựa chọn quay về bệnh viện huyện, làm trợ thủ cho bác cả của anh ta.Lâm Uyển nói với bác sĩ Kim mình là người từng đọc sách, may mắn Lục Chính Đình giúp cô mua hai cuốn sách thuốc, mặt khác cô từng mượn sổ ghi chép của bác sĩ Kim, bác sĩ Kim còn đưa cả mấy cuốn sách thuốc của anh ta cho cô, bây giờ cô nói tiếp cũng không lộ sơ hở.
Chu Tú Phong cũng không nói tiếp nữa, mà là thảo luận về Kim Châm Bát Ế: “Bác sĩ Lâm, chúng ta có thể trao đổi một chút về sự khác nhau của Trung y và Tây y, nhìn xem có thể cùng tiến bộ hay không.”