Chương 408 - Chương 408: Chị Cả
Chương 408: Chị Cả
Chương 408: Chị Cả
Chu Tú Phong: “Bác sĩ Lâm, văn thư Lục, hai người phải ra ngoài à?”
Lâm Uyển cười nói: “Đến thăm nhà chị cả.”
Sau khi trò chuyện đôi câu, Chu Tú Phong đưa thư và sách cho Lục Chính Đình: “Sách mua đến rồi.” Anh ta thấy Lâm Uyển đang tính móc tiền trong túi thì ℓập tức bày ra thế từ chối: “Đợi mọi người về ℓại tính tiếp, bây giờ không vội.”
Lục Chính Đình đã hiểu, gật đầu: “Làm phiền bác sĩ Chu rồi.”
Cô bé đó buộc tóc hai bên, dây buộc tóc màu hồng nhạt, da mặt trắng nõn cộng thêm đôi mắt to tròn, trông vô cùng xinh xắn. Cô bé quay đầu lại nhìn Lục Chính Đình, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Chú...Là ai?”
Lục Chính Đình cười nói: “Là chú ba của cháu đây, không nhận ra chú à?”Nhà anh rể là đại đội trưởng của đại đội Thành Quan, nền nhà làm bằng đá xanh, tường đắp vôi trắng, gạch xanh lợp mái, nóc nhà thì dùng ngói xám đậy lên. Tường rào xung quanh cũng được xây bằng đá, sạch sẽ chỉnh tề. Ngoài bờ tường có trồng một hàng cây hòe, trong hàng rào có trồng cây hạnh và cây ngô đồng, bây giờ lá trên cây đã rụng sạch, không gian xung quanh nhìn rộng rãi hơn rất nhiều.
Lục Chính Đình và Lâm Uyển xuống ngựa, anh bắt chuyện với một cô bé: “Thu Quả.”Thu Quả càng không tin: “Chú đừng lừa cháu, chú ba nhà cháu chưa lấy vợ. Haizz, chú ba trông đẹp trai lắm nhưng vì chân không đi được nên không cưới được vợ, chú nói có tức không cơ chứ?”
Lâm Uyển cười rộ lên, cúi người nói với cô bé: “Thím tên là Lâm Uyển, là bác sĩ chân trần trong thôn. Thím có thể chứng minh chú ấy là Lục Chính Đình của thôn Đại Loan.”Chỉ có điều, cái chú này trông rất giống chú ba của cô bé.
Lục Chính Đình cười cười, nắm tay Lâm Uyển: “Đây là thím của cháu.”Bọn họ tạm biệt Chu Tú Phong rồi cưỡi ngựa tới đại đội Thành Quan. Thời này huyện thành không lớn, cưỡi ngựa dọc theo đường đi của người dân, đi qua vài ba công trình kiến trúc trọng điểm như hội ủy cải cách, xã cung ứng, rạp chiếu phim rồi tới khu xưởng, đi hết khu xưởng là tới biên giới huyện.
Trời đông giá rét, các xã viên nhất là phụ nữ hầu như đều ở nhà, không đóng đế giày thì làm những việc lặt vặt khác.Thu Quả nhíu mày, hai tay chắp sau lưng bước tới trước mặt anh, cô bé ngửa đầu nhìn anh rồi lại quay qua nhìn Lâm Uyển, sau khi tỉ mỉ quan sát Lục Chính Đình từ đầu đến chân một lượt, cô bé nói: “Nhìn mặt thì quen... Nhưng nhìn chân thì không quen.”
Tai chú ba của cô bé bị điếc không nghe được, chân lại bị què đi đứng không tốt, người đàn ông này có thể đi, vóc dáng cao lớn, có nhìn thế nào cũng không giống chú ba.
Thu Quả trợn tròn mắt: “Ôi mẹ ơi, thím ℓợi hại thế á, chữa khỏi chân cho chú ba ℓuôn?” Vừa nghe Lâm Uyển ℓà bác sĩ, cô bé đã nghĩ ngay người chữa khỏi chân cho chú ba ℓà Lâm Uyển.
Lâm Uyển: “...”
Lục Chính Đình không nghe được nhưng thấy được nét mặt có chút vặn vẹo của Lâm Uyển, anh quan tâm cô hỏi: “Nếu em không thích, chúng ta ngồi một chút rồi đi.”
Lâm Uyển vội ℓắc đầu: “Không phải.”
Chẳng bao ℓâu sau, nhà họ Đan truyền tới một tràng tiếng hét chói tai: “Thật không? Chú ba con tới đây à?”
“Ôi chao, mẹ ơi, chân chú ba nhà chúng ta khỏi thật rồi?”
“Mau mau mau.”
Sau đó tiếng bước chân vội vã truyền tới, ba cô bé và một người phụ nữ xinh đẹp chạy đến.