Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 419 - Chương 419: Cảm Ơn

Chương 419: Cảm Ơn
Chương 419: Cảm Ơn
canvasa1b4190.pngLâm Uyển từ chối không thành nên chỉ đành nhận ℓấy, sau này mua ít ℓúa mạch bồi bổ thân thể cho chị cả cũng được. Cô chỉ phòng bệnh cho họ tự đi còn cô đi tìm Lục Chính Đình.

Bà Đan nhìn bóng ℓưng của cô, hỏi chồng bà: “Ông nói coi, bác sĩ Lâm có cho rằng tôi nghĩ thế thật không?”

Ông Đan an ủi bà: “Chú ba nhà người ta còn không nghĩ như vậy, chú ấy chỉ dùng phép khích tướng với bà thôi, chứ nếu không dễ gì bà chịu đồng ý?”

Bà Đan trừng mắt nhìn ông ta, ℓầm bầm: “Tôi, chẳng phải tôi cũng vì ℓo nghĩ cho con dâu tôi à, nếu đổi ℓại người bệnh ℓà tôi, tôi không...”

“Bà thôi đi, bà cầu bác sĩ coi người ta còn không coi cho đâu!” Ông Đan bước nhanh về phía phòng bệnh.

Bà Đan: “Ông già kia, ông đứng ℓại cho tôi, năm đó không biết ℓà ai nhìn ℓén tôi gội đầu cơ mà.”



Chị cả Lục ở bệnh viện hai ngày thì Lâm Uyển bảo cô ta trở về tĩnh dưỡng, vì tránh cho phiền toái sau này, Lâm Uyển trực tiếp dặn dò những việc cần chú ý cho bà Đan.

“Bác gái, trong ba tháng đừng để người bệnh làm việc nặng nhọc, không được gánh vác vật nặng. Một tháng này cũng không được ngồi chồm hổm xuống khom lưng, tránh cho làm miệng vết thương nứt ra.” Ngoại trừ những điều này Lâm Uyển lại dặn dò những việc cần chú ý trong ăn uống, không được ăn đồ mặn, không được ăn đồ tanh sống, phải chú ý dinh dưỡng vân vân.
Bà Đan chê anh ta hỏi quá mất mặt, khẽ trách mắng: “Con không biết làm cái khung cho nó hả?”

Đan Vi Hỉ nhanh chóng câm miệng không nói nữa, tránh cho mẹ anh ta cảm thấy mất mặt. Đường đường là đại đội trưởng, anh ta ở ủy ban cách mạng huyện, công xã cũng không ít lần chạy tới, anh ta đã từng mất mặt khi nào chứ?
Bà Đan cũng không hề mất kiên nhẫn, còn vô cùng nghiêm túc bẻ ngón tay đếm.

Đan Vi Hỉ nghe thấy, nhỏ giọng hỏi: “Vậy đi vệ sinh thì làm sao bây giờ?” Dù sao cũng phải ngồi xổm xuống khom lưng đi chứ?
Lâm Uyển cũng biết, có cô và Lục Chính Đình làm chỗ dựa cho chị cả Lục, về sau cuộc sống của chị cả Lục sẽ trải qua rất tốt. Chỉ cần mẹ chồng không gây khó dễ cô ta nữa, cho dù thân thích có chút thói xấu, cũng không nhấc nổi chuyện gì.

Lâm Uyển biết chị cả Lục không có việc gì, Lục Chính Đình cũng an tâm. Tuy rằng anh không quan tâm ngoài miệng, nhưng sự quan tâm của anh đối với chị cả Lục vô cùng chân thật. Lúc trước khi anh đi đứng không tốt, còn thường xuyên nhờ Thẩm Phi tìm hiểu chuyện nhà của chị cả Lục một chút. Về sau, người hai gia đình cũng qua lại.
Dặn dò xong, Lâm Uyển bảo bọn họ làm thủ tục xuất viện.

Bà Đan còn lặng lẽ nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, cháu yên tâm, bà già bác đây tuy rằng trách mắng, nhưng bác biết nặng nhẹ, nhất định sẽ hầu hạ người bệnh thật tốt.” Giống như cảm thấy mình lúc trước không cho con dâu đến khám bệnh, ngược lại với lời biết nặng nhẹ này, bà ta lại nói: “Bà già ở nông thôn như bác không có kiến thức, thật sự là ít thấy nhiều điều kỳ lạ. Vẫn phải tin tưởng bác sĩ, tin tưởng bệnh viện. Bác sĩ Lâm, bác cũng nói lời xin lỗi với cháu, lúc tức giận đầu óc hồ đồ, hay nói bậy.”
Đảo mắt qua mười lăm tháng chạp, lớp huấn luyện của bệnh viện huyện cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng.



Lâm Uyển cũng không biết cụ thể trong nhà bọn họ xảy ra chuyện gì, chỉ biết là ban đầu bà ta không cho chị cả đến mổ. Nhưng cô tùy tiện nghĩ cũng có thể đoán được gần hết: “Bác gái biết là tốt rồi, sinh lão bệnh tử không có cách nào, nhưng phàm là bệnh có thể trị, đương nhiên vẫn phải trị.”

“Đó là đương nhiên.” Bà Đan nhẹ nhàng thở ra, thấy cậu ba nhà họ Lục và bác sĩ Lâm đều là người rộng lượng, tuy rằng lúc ấy Lục Chính Đình nói rất nghiêm trọng, nhưng sau khi bà ta chấp nhận chữa bệnh anh cũng không nói gì nữa, đã không có chỉ trích, cũng không có khó xử.




Bình Luận (0)
Comment