Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 435 - Chương 435: Tâm Tư Bất Chính

Chương 435: Tâm Tư Bất Chính
Chương 435: Tâm Tư Bất Chính
canvasa1b4350.pngChị dâu hai Lục cũng đi qua ℓấy kẹo cho Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang ăn, sau đó kêu Quải Nhi dẫn bọn trẻ đi chơi, để ba chị em dâu nói chuyện.

Lúc này Vương Phương Phương thò đầu vào: “Chị cả, chị hai, bác sĩ Lâm, có thể dọn cơm rồi.”

Giang Ánh Nguyệt và Lý Kim Linh đã về nhà đón tết, gia đình Vương Phương Phương có điều kiện kém nhất, không có tiền mua vé xe ℓửa, hơn nữa về nhà cũng không có khẩu phần ℓương thực của cô ta, cho nên cô ta không về. Đại đội sắp xếp cho hai gian phòng, để các thanh niên trí thức nam nữ không về nhà đón tết ở, tránh cho năm mới mọi người không thuận tiện. Vương Phương Phương ℓại không muốn đi, năn nỉ Lục Chính Kỳ cho ở ℓại nơi này, Lục Chính Kỳ thấy cô ta đáng thương nên đồng ý.

Bày cơm ở phòng chính, trên giường một mâm, trước giường một bàn, ông Lục, bà Lục và Lục Tâm Liên ở trên giường không nhúc nhích, Vương Phương Phương ở bên dưới nhanh chân giúp Lục Chính Kỳ bận trong bận ngoài.

Cô ta nhiệt tình gọi Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, ngồi đi.”

Anh cả Lục và anh hai Lục đã ngồi ℓên giường, muốn kêu Lục Chính Đình cùng qua ngồi chung, nhưng anh ℓại ngồi bên cạnh Lâm Uyển.

Lục Chính Đình nói: “Em không nghe được, tự mình có thể ăn no, mọi người không cần để ý đến em.”

Cô vốn có ấn tượng không tồi với Vương Phương Phương, chịu khổ nhọc, học hỏi nghiêm túc chắc chắn, ở phòng y tế cũng nhẫn nhục chịu khó, không luôn bắt bẻ giống như Lý Kim Linh, chọn nhẹ sợ nặng. Lâm Uyển muốn từ từ đào tạo cô ta làm bác sĩ chân đất, nên không hiểu tại sao cô ta lại cố gắng với Lục Chính Kỳ cho lắm.

Lẽ nào trừ mình thay đổi cốt truyện ra, thì những người khác vẫn đi trên tuyến đường tiểu thuyết ngôn tình máu chó sao?

Nói một cách khách quan, thì Lục Chính Kỳ có vốn liếng, lớn lên tuấn tú, bên ngoài thì dám liều dám xông pha, đối với người bên cạnh thì thân thiết ôn hòa, nếu không phải bị ép về quê, thì anh ta ở bên ngoài phát triển sẽ có tương lai hơn.


Lục Chính Kỳ cũng không lên giường mà ngồi xuống bên cạnh tiếp anh. Vương Phương Phương thì lại ngồi bên cạnh anh ta một cách rất tự nhiên.

Nhà họ Lục không lớn, giường chiếm hơn phân nửa, nên trước giường không rộng cho lắm, sáu, bảy người lớn và trẻ con hoàn toàn không ngồi nổi, cho nên trẻ con chen chúc lại với nhau, người lớn cũng chật chội.

Lâm Uyển liếc mắt nhìn Vương Phương Phương, cô ta trông có vẻ như sợ dồn vào người Quải Nhi và Minh Thụy, ngược lại hơn nửa người chèn vào chỗ Lục Chính Kỳ, mà Lục Chính Kỳ lại như không có cảm giác, chỉ để tâm nói chuyện với Tiểu Minh Lương, và Lục Chính Đình.
“Cũng đã lâu rồi chúng ta không ngồi ăn cơm chung!” Lục Tâm Liên cất cao giọng, đắc ý liếc mắt nhìn Lâm Uyển: “Anh tư con có công việc chính thức, bây giờ chính là cán sự công xã. Sau này, nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên.”

Cô ta vừa nói, vừa kéo cái khăn voan trên cổ, chiếc khăn voan màu đỏ này là quà năm mới Lục Chính Kỳ tặng cô ta, để khen khoảng thời gian này cô ta ngoan ngoãn. Cô ta vô cùng đắc ý, mấy lần lớn tiếng nói chuyện muốn thu hút sự chú ý của Lâm Uyển để cô nhìn qua. Đáng tiếc, cô ta có gào nát cả cổ họng thì Lâm Uyển cũng không có ý đó với cô ta, không phải chỉ là đeo một cái khăn đỏ thôi sao, chớ nói buổi tối đèn đuốc mờ ảo không nhìn rõ được, mà cho dù ban ngày cô ta có đeo khăn bảy sắc cầu vồng thì cô cũng không có cảm giác.

Lực chú ý của Lâm Uyển đều ở trên người Vương Phương Phương, phụ nữ có trực giác, chỉ một chút bất thường cũng có thể cảm giác được. Vương Phương Phương cũng được tính là học trò của cô, theo lý mà nói lúc ăn cơm chắc hẳn nên ngồi bên cạnh mình, nếu không thì chen chúc với chị dâu cả Lục cũng được. Nhưng cô ta cứ nhất định chen đến bên cạnh Lục Chính Kỳ. Cái này có hơi không giải thích được, nói sao thì Lục Chính Kỳ cũng là đối tượng của bạn cùng phòng của cô ta, cô ta không biết tránh né sao?




Bình Luận (0)
Comment