Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 471 - Chương 471: Gà Ba Chén

Chương 471: Gà Ba Chén
Chương 471: Gà Ba Chén
canvasa1b4710.pngLâm Uyển suy nghĩ còn có bác sĩ Kim nữa, mà không phải có mỗi mình cô, cô không thể đại diện cho bác sĩ Kim từ chối được, nên cười bảo: “Được, vậy tôi sẽ nói với bác sĩ Kim.”

Kế toán: “Lần sau cô muốn ăn thịt gì? Thịt vịt được không? Hay ℓà cá? Cá mè to có ăn được không? Một con năm, sáu cân, miễn phí, cô cứ cắt khúc nấu một bữa như vậy, cũng thơm ℓắm.”

Lâm Uyển ngạc nhiên nhìn anh ta, đại đội đang ℓàm gì đây?

Kế toán nói tiếp: “Cô còn có thể gói sủi cảo nhân cá, tôi dạy cô cách ℓàm, trực tiếp phi ℓê cá thành hai nửa, ℓấy xương to ra, xưởng nhỏ cũng không sợ, cứ đặt ℓên thớt, phủ vải thưa rồi dùng cán bột đập một ℓúc, ℓà có thể ℓấy xương ra, sau đó trộn thịt cá, gói sủi cảo tươi ngon ℓắm.”

Lâm Uyển bị anh ta nói đến chảy nước miếng: “Vậy thì cá ℓà được rồi.”

“Được!” Kế toán đồng ý trong sự vui vẻ.

Lâm Uyển suy nghĩ, có khả năng túi mật của cha anh ta đã tốt ℓên rồi, mới hỏi thăm tình hình.

Lục Chính Đình liếc mắt nhìn, hỏi: “Gà ba chén là cái gì?”

Lâm Uyển giải thích với anh, ba chén đó cũng không phải cố định, nước tương, dầu mè, rượu gạo, hoặc là những cái khác đều được, chỉ cần ăn ngon là được. Cô cảm thấy có thể đổi dầu mè thành nước tương nhà nông hiện tại, dầu mè quá ngấy thì có thể một nửa dầu mè một nửa dầu lạc, rượu gạo thậm chí có thể đổi thành mấy thứ như rượu nho, rượu cao lương… rồi lại thêm hành và gừng nữa.

[Góc cảm ơn: Cảm ơn bạn Kathy đã donate 100lt cho truyện, nay mình đăng thêm 2 chương, chúc mn cuối tuần vui vẻ.]



Kế toán cười bảo: “Bác sĩ Lâm, cô thật sự tài quá. Cô nói ông cụ tuổi tác lớn rồi không cần phẫu thuật, sợ không chịu được mới cho ông cụ uống thuốc thải sỏi. Hai ngày này, ông cụ thật sự không còn đau như vậy nữa, phỏng chừng đã thật sự thải ra hết rồi, qua đợt này có thể đi tới bệnh viện huyện kiểm tra lại.”

Nghe anh ta nói có chuyển biến tốt, Lâm Uyển thở phào nhẹ nhõm. Cha của kế toán đã lớn tuổi rồi, không thích hợp phẫu thuật, lại càng không thích hợp cắt bỏ túi mật, nếu bệnh tình chuyển biến tốt, vậy cũng không có gì phải lo lắng nữa.

Kế toán lại nói với Lục Chính Đình vài câu, sau đó rời đi trong vui vẻ.

Lâm Uyển nhìn bóng lưng của anh ta, sau đó làm thủ ngữ với Lục Chính Đình: “Sao đột nhiên đại đội lại tặng thịt cho chúng ta ăn? Kỳ lạ.”
Lục Chính Đình đáp: “Không lạ, muốn giữ người có bản lĩnh, đều phải trả một chút giá mà.”

“Ra là vậy.” Lâm Uyển nở nụ cười: “Thực ra bản thân em cũng không muốn đi.”

Có kinh nghiệm cả đời trước, khiến cô cảm thấy có nhiều tiền đến đâu cũng không quan trọng bằng khỏe mạnh, tiền tiết kiệm và nhà cũng không quan trọng bằng tình thân, nếu cho cô một cơ hội, cô bằng lòng dùng toàn bộ tiền và nhà để đổi lấy bà ngoại, bằng lòng đổi lấy sức khỏe của mình.

Một người chỉ cần có bản lĩnh, và có năng lực không thể thay thế, vậy cho dù ở đâu cũng sẽ được hoan nghênh, đều có thể sống thật thoải mái.
Đương nhiên, nếu không có bàn tay vàng nghịch thiên như hệ thống, hiển nhiên cô sẽ không an tâm được như vậy, cô cũng sẽ nỗ lực kiếm tiền làm giàu phát tài, mệt nhoài vì công việc, con cái, và sự nghiệp, như vậy đi vào thành phố cuộc sống sẽ càng thuận lợi hơn.

Cho nên, không có ưu điểm khuyết điểm tốt xấu gì ở đây, mà chỉ có sự khác biệt giữa mình thích và không thích thôi.

Có con gà này rồi, Lâm Uyển lập tức nghĩ tới rất nhiều cách ăn gà, cách đơn giản như hầm gà với nấm và miến, nấu canh gà… cô đều đã ăn rồi, muốn thay đổi đa dạng hơn, ví dụ như gà hầm dầu mè, gà ba chén, gà chưng tùng bách, gà cay... đều được.

Cô lấy giấy bút viết thực đơn cho Lục Chính Đình, vừa viết vừa chảy nước miếng.
Nói thực, có hệ thống rồi, đối với cô mà nói ở đâu cũng như nhau, bây giờ có ăn có uống có sức khỏe, có Lục Chính Đình yêu cô, có Tiểu Minh Quang đáng yêu, còn có nhiều người xung quanh quen thuộc và thân thiết như vậy, cô cũng không muốn đi tới thành phố lớn.

Nói cô không có chí tiến thủ cũng được, nói cô tham nhàn hạ cũng được, dù sao cũng chính là như vậy đấy.

Người bệnh ở quê cần cô, thời buổi này, bọn họ không thể tùy tiện đi vào thành phố, cũng không có tiền, không có năng lực đi tới bệnh viện trong thành phố khám bệnh, cô ở lại nơi này có thể đợi bọn họ đến cửa, có thể cưỡi ngựa đi bắt mạnh, đã cảm thấy rất vui rồi.

Chỉ thế đã đủ rồi.




Bình Luận (0)
Comment