Chương 477 - Chương 477: Ngạc Nhiên
Chương 477: Ngạc Nhiên
Chương 477: Ngạc Nhiên
Chờ Lục Chính Đình Lâm Uyển ôm sách đi về phòng đông, Trần Chí Cương ℓiếc mắt nhìn, đóng cửa ℓại.
Lão thủ trưởng Cố: “Nóng ℓắm, cháu đóng cửa ℓàm gì?”
Trần Chí Cương: “Có muỗi, có cần mắc màn không ạ?”
“Cháu thấy thôn này còn có không ít nghề phụ nữa, thoạt nhìn cũng không nghèo một chút nào.”
Sau khi dựng nước, ngoại thương vẫn luôn phát triển, nhưng hai năm trước sau khi bắt đầu vận động văn hóa, hoạt động nhập khẩu và xuất khẩu bị ép thu hẹp lại, tuy rằng hiện tại vẫn có mậu dịch đối ngoại, nhưng quy mô cũng nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa cần có chỉ thị đặc biệt mới được.
Lão thủ trưởng Cố ừm một tiếng, ông cụ cũng không hiểu cái này nên không hỏi. Đi đường xóc nảy hai ngày, khiến ông cụ thực sự mệt mỏi, đã sớm nằm xuống ngủ.Lão thủ trưởng Cố: “Mấy bãi đất mà chúng ta nhìn thấy trên đường đó là gì vậy?”
Trần Chí Cương: “Hình như là cây quất thì phải? Cháu thấy còn có cả hoa tiêu nữa? Giá của thứ này cũng không tệ, thực sự còn có thể xuất khẩu nữa.”Kế toán đã dẫn người qua đưa bột, trời chưa sáng đã xay cối, lúc này vừa vặn có đến mười cân, đủ ăn hai ngày: “Chính Đình, cứ việc nấu cơm, làm nhiều vào, đừng để không đủ ăn, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ đưa qua cho anh.”
Lục Chính Đình biết anh ta nhằm vào thủ trưởng, hiển nhiên không nói nhiều lời thừa, mà chỉ hơi gật đầu, ý bảo sẽ chăm sóc khách thật tốt.Trần Chí Cương thấy ông cụ không có vẻ gì mà mất hứng, trong lòng không khỏi buồn bực, xem ra sự lạnh lùng của ông cụ cũng chia người, đối với người không phải bộ đội sẽ rất hòa khí.
Anh ta sáp qua hỏi sáng nay nấu món gì.Buổi sáng làm bánh canh, sau đó dùng bột đã nhào để lên men, đặt ở trong đó đợi luộc mì thì có thể làm bánh mì. Bây giờ bánh mì nướng rất được đám trẻ hoan nghênh, mỗi ngày Lục Chính Đình đều nướng một lần.
Nghe anh nói còn có thể làm bánh mì, Trần Chí Cương cũng ngạc nhiên, cuộc sống ở nông thôn bọn họ không tệ nha, bọn họ ở tỉnh lị cũng chưa từng thấy ai ngày nào cũng ăn bánh mì.Lão thủ trưởng Cố và Trần Chí Cương cũng dậy từ sớm, bọn họ có yêu cầu luyện tập vào sáng sớm, ra ngoài chạy bộ vào làm ít hạng mục huấn luyện cơ bản, lão thủ trưởng phụ trách giám sát bọn họ, ông cụ còn nói với Lục Chính Đình: “Sau này đi theo đi.”
Trần Chí Cương vừa muốn viết ra, nhưng Lục Chính Đình đã xem hiểu: “Được.” Sau đó anh đi nấu cơm sáng.Khi sắp ngủ, ông cụ than thở một câu: “Đứa con trai đó của bác sĩ Lâm lớn lên thật tuấn tú.”
Sáng ngày thứ hai, Lục Chính Đình dậy nấu cơm, hai bé trai và bác sĩ Kim cũng qua giúp đỡ.
Lâm Uyển đứng dậy, rửa mặt, rồi ra ngoài đi dạo một chút, trở về có thể ăn cơm. Ăn xong cơm, cô mời ông cụ Cố và Trần Chí Cương đi tới phòng y tế, giúp ông cụ kiểm tra cơ thể một chút, trọng điểm ℓà khám chân.
Thấy cô còn ℓàm kiểm tra cơ thể cho mình, ông cụ Cố bảo: “Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Lâm, cháu cứ khám chân cho ông ℓà được, trên người không có bệnh gì, cách vài ngày bệnh viện tỉnh ℓại ℓàm kiểm tra cho ông, cơ thể rất khỏe mạnh.”
Lâm Uyển nở nụ cười: “Cơ thể của ông Cố rất cường tráng, cơ bắp trên người cứng cáp giống như đá vậy.”