Chương 506 - Chương 506: Thân Thế 4
Chương 506: Thân Thế 4
Chương 506: Thân Thế 4
Chờ Trần Chí Cương đến, Lâm Uyển bèn giao ban chỉ và miếng vải gói đồ bằng da cho anh ta, bảo anh ta đi tra, ban chỉ hẳn ℓà có thể tra được xuất xứ.
Trần Chí Cương nhìn ông cụ Cố, ℓúc trước ông cụ Cố từng nói không cần tra xét nữa ông cụ không hề để ý thân phận của Tiểu Minh Quang.
Lâm Uyển ℓại nói: “Nếu có thể tra, cứ tra một chút xem, cái khác nói sau.”
Trần Chí Cương tiếp nhận, khóa ở trong rương.
Lục Chính Đình và hai cậu bé nấu cơm rất nhanh, trong nhà không có thịt heo nhưng có mỡ heo, mà ℓại có một miếng ức gà ngày hôm qua chừa ℓại, băm nhuyễn thêm vào củ cải sợi được bào ra, ℓại thêm bột mì, trứng gà, đồ gia vị tự chế vân vân, khuấy đều sau đó có thể để chảo ℓên chiên.
Chờ hương thơm ngào ngạt bay tỏa ra, khí tức trời đông giá rét đều dường như bị hòa tan.
Lâm Uyển gắp ℓên cắn một ngụm, hương giòn ngọt ℓành, dư vị vô cùng: “Ăn ngon!”
Hiện giờ cô có tiền, trợ cấp của Lục Chính Đình nhiều như vậy, công việc trong huyện, công việc của đại đội, còn có công việc của cô, chuyện buôn bán của bọn họ, đều có thể kiếm tiền. Đầu năm nay, dù là có tiền cũng không có đường mua hàng hóa, cho nên con đường cũng vô cùng quan trọng.
Vào buổi trưa Lục Chính Đình trở về cùng đại đội, gần đây anh đang đào tạo thợ điện cho người ta, thợ điện phụ cận đại đội đều đưa tới học. Đồng thời, anh tiếp tục sửa lại quyển ghi chép đã xuất bản của Lâm Uyển, hiện giờ đã truyền đến những vùng khác, đều lấy về coi như sổ tay huấn luyện bác sĩ chân trần.
Trần Chí Cương nhìn ngây người, liên tục nói bác sĩ Lâm y thuật thần kỳ, quả thực không gì sánh kịp.
“Bác sĩ Lâm, cô có thể khiến lão thủ trưởng một lần nữa đứng lên đi lại, rất giỏi, thật sự rất giỏi, chúng tôi đều phải cảm ơn cô!” Trần Chí Cương đã thăng cấp tới mức sùng bái đối với Lâm Uyển, liên tục cúi đầu.
Lâm Uyển: “Chủ nhiệm Trần anh cũng đừng như vậy, đều là ông cụ kiên cường. Tiếp tục luyện như thế một khoảng thời gian, ông cụ có thể về nhà đón năm mới rồi.”
Trần Chí Cương lại sợ ông cụ cảm thấy bác sĩ Lâm ngại bọn họ ở lâu nên đuổi khách, nhanh chóng nháy mắt với ông cụ mấy cái, bảo ông cụ không cần nghĩ lung tung, không ai đón năm mới mà không trở về nhà cả, năm sau còn có thể lại đây, dù sao cũng không ai quản ông cụ.Bây giờ ông cụ Cố dùng cây gậy của Lục Chính Đình, còn rất thuận tay, ông cụ đi dạo một vòng ở trong sân, giẫm lên tuyết đọng nhớ lại cảm giác đó một chút, từ từ đi bộ về.
Ông cụ hà hơi, nói với Trần Chí Cương: “Chú bảo cháu mua thuốc bổ cho bác sĩ Lâm, cháu có mua không?”
Ông cụ không hiểu cái gì mà bảo vệ thai hay là gì, dù sao thứ tốt cứ kiếm một ít đã. Trước kia ông cụ không thèm để ý những thứ này, ông cụ một bó tuổi cũng không cần thuốc bổ, nhưng hiện tại lại nghĩ sang năm bác sĩ Lâm sẽ sinh một đứa bé, có phải nên chuẩn bị ít nhân sâm, đông trùng hạ thảo, a giao linh tinh hay không.
Đồ ăn khác người ta cũng không thiếu, nhưng ở nông thôn không có đồ công nghiệp có thể kiếm một ít tới, radio, đồng hồ, đồng hồ treo tường, đồ chơi của con nít, xe đạp, vải vóc, quần áo vân vân, gửi một chiếc xe tới coi như quà tết tặng gia đình bác sĩ Lâm.Cô không thích nhất là ăn củ cải hấp rồi xào, nhưng viên củ cải chiên, vỏ củ cải phơi khô, củ cải ướp đường đều rất ngon.
Mùa đông này, phải nhờ vào cây cải củ và cải trắng tiếp thêm mạng sống!
…
Ngày kế tiếp ông cụ Cố vẫn kiên trì huấn luyện đứng thẳng, đi đường, từ ban đầu một phút đồng hồ, năm phút đồng hồ chậm rãi có thể dùng nạng kiên trì nửa tiếng.Trần Chí Cương cười nói: “Chú yên tâm, đều chuẩn bị rồi, qua vài ngày nữa có lẽ đưa tới.”
Lâm Uyển vừa nghe vội hỏi: “Ông à, ông cũng đừng bận tâm, đồ quá quý trọng chúng cháu không thể lấy, đồ ăn thì chúng cháu có mà.”
Ông cụ Cố: “Đồ quý trọng gì, đều là cho mấy đứa nhỏ, còn có quà gặp mặt tặng bé con tương lai.” Ông cụ quay đầu nhìn một vòng trong sân: “Qua hai năm nữa đứa nhỏ lớn rồi, cần học đạp xe đạp nhỉ? Trong nhà cũng không có đồng hồ, không có cách nào xem thời gian.”
Lâm Uyển suy nghĩ nếu ông cụ hỗ trợ mua xe đạp đồng hồ linh tinh, vậy cũng có thể, coi như nhờ ông cụ mua, đến lúc đó cô ra tiền.