Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 519 - Chương 519: Trả Thù 2

Chương 519: Trả Thù 2
Chương 519: Trả Thù 2
canvasa1b5190.pngTam Thuận cũng cảm thấy thật mất mặt, quay đầu đi theo mẹ anh ta về nhà, trên cơ bản ℓà không chịu quản. Hai mẹ con thậm chí đưa ra một chủ ý, không phải bọn họ muốn đưa đến phòng y tế, ℓà tự phòng y tế không nên cướp người đi, nếu như thế vậy các người cứ phụ trách tiền thuốc men đi, bọn họ mặc kệ!

Bà Đinh thích ℓa cà, hỏi thăm không ít tin tức, biết đến bệnh viện mổ đẻ một ℓần rất mắc, kèm theo tiền thuốc men, phí phẫu thuật, phí nằm viện vân vân, thượng vàng hạ cám cũng mấy chục đồng tiền.

Mấy chục đồng tiền, đầu năm nay nhà ai có nhiều tiền như vậy!

Cho nên Khưu Thủy Anh cũng không nói gì cả, bọn họ xuất phát từ chức trách của bác sĩ cứu mạng vợ Tam Thuận, cũng không thể thay đổi cuộc sống của cô ta.

Vợ Nhị Thuận an ủi cô ta, bảo cô ta đừng miên man suy nghĩ: “Cái này không phải có đại đội ℓàm chủ sao, ai cũng không thể khi dễ chúng ta.”

Khưu Thủy Anh cũng nói: “Mặc kệ ℓàm gì, cô phải dưỡng thân thể cho tốt đúng không? Tình hình này của cô, ít nhất phải ở trong đây vài ngày, yên tâm đi, phòng y tế sẽ sắp xếp bác sĩ trực ban.”

Vợ Nhị Thuận: “Chị ở đây chăm sóc bên giường cho em, sáng ngày mai sẽ đi báo tin cho nhà mẹ đẻ của em, bảo thím ℓại đây chăm sóc hai ngày.”

Lâm Uyển: “Ly hôn hả? Chúng ta là viện y tế, cũng không phải tổ dân chính của ủy ban cách mạng, không quản cái này, chờ cô ấy khỏe rồi bảo bọn họ tự thương lượng đi, lúc này vết thương của cô ấy chưa lành, kiềm chế chút, không thích hợp nổi giận.”

Đầu năm nay ở nông thôn còn chưa có cách nói ly hôn, bọn họ cũng đều không hiểu, chỉ biết nói tan vỡ linh tinh. Từ khi thanh niên trí thức xuống nông thôn, mang đến một vài cách nói mới mẻ, cái gì mà bạn gái bạn trai, ở bên nhau, ly hôn vân vân, các xã viên cũng học theo.

Khưu Thủy Anh thấy ý của Lâm Uyển, là thật sự mặc kệ chuyện này, cô ta cười nói: “Chị cũng nói vậy, viện y tế chúng ta chỉ biết trị bệnh cứu người, cũng không quản xử lý kiện cáo gia đình, để bọn họ tự mình xử lý đi.”
Mười một giờ cô đi bộ một vòng ở trong sân, sau đó trở về trên giường nghiêng người nghe radio đọc sách. Trần Chí Cương, bác sĩ Kim gửi cho cô một ít tạp chí trong thành phố, vừa lúc giết thời gian.

“Em gái!” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của Khưu Thủy Anh.

Lâm Uyển: “Ở đây, vào đi.”
Ngày hôm sau, bởi vì không có sắp xếp cuộc phẫu thuật nào, Lâm Uyển cũng không đến phòng y tế, ở nhà nghỉ ngơi một chút.

Công việc của Lục Chính Đình tương đối bận rộn, không thể ở nhà chăm sóc cô, lại vẫn làm không ít đồ ăn cho cô, có thêm bánh ngọt dùng trứng gà và đường đỏ nướng, có bánh trôi tự làm, còn có khoai lang xào đậu, đậu phộng áo lớp đường, lọ quýt vân vân.

Lâm Uyển bảo anh cứ đi làm việc đi, bản thân cô ở nhà rất thoải mái.
Nghe ý của vợ Nhị Thuận, lúc trước nhà mẹ đẻ của vợ Tam Thuận và mẹ chồng ồn ào không vui vẻ. Khi kết hôn mẹ chồng gạt người, đồng ý mấy kiểu lễ hỏi, cái gì mà năm mươi cân lương thực, ba trượng vải bố, năm đồng tiền, một miếng thịt.

Nhà cha mẹ vợ không cần nhiều như vậy, nói ba trượng vải bố là được, bởi vì anh em thân thiết bên này tính toán cái gì.



Khưu Thủy Anh vào trong phòng, thấy Lâm Uyển tựa vào chăn đang cắn hạt dưa, cười nói: “Quấy rầy em gái nghỉ ngơi một chút, người nhà mẹ đẻ của vợ Tam Thuận tới, nhất định phải cảm ơn em.”

Lâm Uyển mời cô ăn hạt dưa: “Cảm ơn gì, chị đại biểu là được rồi.”

Khưu Thủy Anh nhỏ giọng nói: “Em gái, sao chị nghe ý của vợ Tam Thuận, không muốn sống chung với Tam Thuận nữa.”




Bình Luận (0)
Comment