Chương 52: Quyền Quản Lý 3
Chương 52: Quyền Quản Lý 3
Bà Lục tức giận đến mức trợn trắng mắt, thiếu chút nữa nghẹn chết bà ta.
Ông Lục không nghĩ tới Lâm Uyển biết điều như vậy, chà xát tay một cái vui vẻ nói: “Trong ℓòng nhà thằng ba có cha mẹ, chuyện tốt. Con đừng uất ức, về sau một nhà chúng ta sống thật tốt.”
Lâm Uyển nhìn bọn họ, xoa nước mắt không tồn tại nói: “Nhưng con có một điều kiện.”
Trong ℓòng ông Lục ℓộp bộp một cái, Lục Trường Phát hỏi: “Bác sĩ Lâm cháu nói đi.”
Lâm Uyển ℓiếc mắt nhìn bà Lục một cái, chậm rãi nói: “Con muốn quản ℓý việc nhà! Bà cụ tuổi ℓớn, cả ngày choáng đầu hoa mắt, chín giờ không thức dậy nổi, để bà ấy nấu cơm rất không đành ℓòng. Con vừa mới vào cửa ℓại ℓà bác sĩ, con nên giúp đỡ các chị dâu ℓàm.”
Lục Trường Phát khen: “Vợ Chính Đình thật hiền ℓành. Hiếu thuận cha mẹ chồng thân thiết chị em dâu, còn có thể chăm sóc chồng thật tốt. Bây giờ cháu ℓà bác sĩ, còn muốn nấu cơm cho cả nhà. Là người vợ tốt.”
Lục Trường Quý cũng gật đầu khen ngợi.
Gia đình nông dân bình thường, quản lý việc nhà và ở nhà nấu cơm là ngang bằng nhau, đám phụ nữ đều trêu chọc nói quản lý muôi cơm, chính là quyền quản lý việc nhà rất lớn. Hơn nữa ba năm nạn đói đó, ăn cơm trong nhà đều là cha mẹ phân công, một người một muỗng hoặc là một nhúm khoai lang khô.
“Cô nằm mơ!” Bà cụ là người đầu tiên phản đối, ý niệm đầu tiên trong đầu bà ta chính là Lâm Uyển muốn đoạt quyền của người mẹ chồng là bà ta.
Ông Lục lại cảm thấy Lâm Uyển thèm ăn, muốn ăn thêm đồ ăn có dầu mỡ, cho nên muốn làm cơm, ông ta không muốn làm cán bộ bẽ mặt, đành miễn cưỡng đồng ý, còn ngăn bà Lục làm ầm ĩ.
Chị dâu cả và chị dâu hai cũng vui vẻ theo, bởi vì điều này nghĩa là trong nhà có thể cải thiện cuộc sống. Lục Minh Lương lại trực tiếp nhảy thật cao: “Thím ba quản lý việc nhà, thím ba quản lý việc nhà thật tốt!” Quải Nhi và Khiếm Nhi cũng lén vỗ bàn tay nhỏ bé.Anh cả Lục vốn muốn phản đối Lâm Uyển quản lý nhà cửa, bị Lâm Uyển vùi dập như vậy, anh ta nhanh chóng giải thích: “Nào có chuyện đó, một anh chồng như cháu sao có thể đánh em dâu? Không thể nào!” Tướng mạo của anh cả Lục trung hậu, khi vẻ mặt anh ta chân thành, ai cũng không nhìn ra sự giả dối.
Lâm Uyển chỉ cần anh ta không phản đối mình quản lý nhà cửa là được, thứ khác tạm thời không so đo với anh ta, sau này hẵng đối phó anh ta.
Lục Trường Quý và Lục Trường Phát thấy đã giúp đỡ giải quyết mâu thuẫn gia đình xong, bọn họ cũng vui mừng, cuối cùng cũng không uổng phí công sức. Có đôi khi đi giải quyết mâu thuẫn gia đình, bọn họ rất đau đầu, trong ngoài đều không phải người.
Vẫn là bác sĩ Lâm hiểu chuyện! Thật sự là người vợ tốt!Anh cả Lục cảm thấy không thích hợp: “Vậy cũng không…”
“Anh cả, vừa rồi anh vừa đến, không hỏi phải trái đúng sai đã muốn tát em một bạt tay, anh nói anh…” Lâm Uyển lại bắt đầu gạt nước mắt.
Lục Trường Quý nhíu mày, mắng: “Một người anh chồng như cháu đánh vợ em trai? Cháu có hồ đồ không vậy?”
Ông ta không thể mắng bà Lục vợ em trai, nhưng có thể mắng đứa cháu anh cả Lục, còn có thể trút hết bất mãn đối với bà Lục ra mắng hai lần.Lục Trường Phát cũng muốn thiết lập Lâm Uyển thành người vợ tốt của đội sản xuất thôn Đại Loan, làm tấm gương cho những người vợ khác, để các cô học theo cho tốt.
Trong thôn đều lấy gia đình hòa thuận là vinh quang, dù cho mâu thuẫn nội bộ không ít, cũng thích khoe khoang sự hòa thuận của gia đình mình, chê cười nhà ai gà bay chó sủa mẹ chồng nàng dâu chị em dâu không hợp vân vân. Một gia đình không ra ở riêng, mâu thuẫn giữa cha mẹ chồng chị em dâu đương nhiên cũng nhiều, là một sự trói buộc mạnh mẽ mặt mũi hoặc là hiếu đạo lại với nhau, bao nhiêu người không thoải mái trong lòng.
Bà Lục thấy Lâm Uyển có cán bộ làm chỗ dựa, lại đoạt quyền quản lý nhà cửa của bà ta, trực tiếp tức giận đến gào khóc. Thấy tình hình này, bà ta còn phải giúp thằng ba chữa bệnh? Còn phải tiêu tiền của bà ta? Nằm mơ!