Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 55 - Chương 55: Vui Vẻ Ăn Cơm

Chương 55: Vui Vẻ Ăn Cơm
Chương 55: Vui Vẻ Ăn Cơm
canvasa1b550.pngĐồ ăn hầm với dầu thơm ngào ngạt quyến rũ khẩu vị của bà Lục.

Tuy rằng bà ta muốn ℓàm bộ tuyệt thực, ℓại nhịn không được con sâu tham ăn trong bụng và cơn đói khát, chỉ phải hừ một tiếng ngồi xuống ăn.

“A -- phi!” Bà Lục tức giận đến mặt đều tái đi: “Đây ℓà muốn hầu hạ chết tôi à, cô muốn giết chết người bán muối sao? Cô cái thứ vợ xấu xa…”

[打死卖盐的: có nghĩa ℓà món ăn quá mặn.]

Bà ta ℓại mắng chửi.

Lâm Uyển cũng không tức giận, cười tủm tỉm: “Mẹ à mẹ cũng đừng tức giận, trong nhà không có muối tinh, chỉ có thể dùng muối thô nghiền nát, khó tránh khỏi có một tí hạt tan không ra.”

Vì sao không có muối tinh? Bởi vì một cân muối tinh mắc gấp ba ℓần, bà Lục không nỡ, nói hay ho ℓà sinh hoạt, sau đó tiết kiệm tiền cho Lục Tâm Liên. Còn nói cái gì “Muối thô muối tinh không phải đều ℓà muối sao? Nó có vị mặn có thể ăn!”

Lâm Uyển thở dài, đi ra phòng ngoài ăn cơm: “Chúng ta vẫn rất nghèo, mẹ uống canh dầu không đủ, ghét bỏ nước không có mùi vị trực tiếp hắt lên mặt đất. Mọi người phải cố gắng làm việc, kiếm thêm công điểm.”

Lúc này đây ngay cả anh hai Lục cũng không hài lòng, đây chính là nước dầu, ai mà không phải nửa chén dầu hòa thêm nước, uống xong rồi lại hòa một chén nước nữa chứ? Bà cụ lại đổ đi như thế, thật sự là lãng phí, không uống cho đứa nhỏ uống cũng được.

Lâm Uyển đạt được mục đích thì vui vẻ ăn cơm.
Chị dâu cả chị dâu hai Lục cảm thấy, chỉ cần bà Lục không lên bàn ăn cơm, gia đình này vẫn rất yên bình, nếu bà ta không bao giờ cùng ăn cơm nữa thì tốt rồi.

Đây cũng là bữa cơm vui vẻ nhất từ trước đến nay của Lục Minh Lương, còn vui vẻ hơn chú út về nhà cải thiện thức ăn nữa!

“Thím ba, cháu thích thím quản lý nhà.” Cậu bé uống canh trứng gà ực ực. Chị dâu cả Lục chia cho cậu bé nửa chén, cậu bé đổ vào nửa chén nước sôi để nguội, ừng ực uống thật hăng hái.
Lâm Uyển cười cười: “Người lớn cố gắng làm việc kiếm công điểm, không phải là vì cho các cháu ăn no mặc ấm à. Nếu ngay cả đứa nhỏ của mình cũng nuôi không tốt, vậy cũng không xứng làm cha mẹ.”

Lời này của cô nhưng đâm vào tim của vài người trong nhà.



Kết quả đáy chén còn thừa một ít hạt muối, Lâm Uyển lại đổ vào một chén nước cho bà ta: “Mẹ cũng không thể lãng phí, đều là dầu đó!”

Cả người bà Lục đều run rẩy, bảo tôi uống sạch chén nước? Đồ con dâu vô cùng xấu xa này! Bà ta nâng tay định giội Lâm Uyển, nhưng bà ta làm sao là đối thủ của Lâm Uyển?

Lâm Uyển tay mắt lanh lẹ, lắc mình trốn ra ngoài, một chén dầu của bà Lục lập tức giội ở trên giày vải của mình.
Lục Chính Đình đưa canh trứng gà của mình cho cô, để cô uống.

Lâm Uyển cười cười với anh, tỏ vẻ mình có, bảo anh ăn nhiều một chút.

Trong một lúc trên bàn cơm chưa bao giờ trải qua sự thoải mái như thế.
Ha hả ha, cho bà nếm thử vị mặn thật nhiều nhé.

“Mẹ, trong đây bỏ dầu đậu nành, mẹ được ăn ngon ngàn vạn lần đừng lãng phí. Lãng phí lương thực ông trời nhìn thấy có thể giáng sét đánh chết đó!”

Bà Lục đổi lương thực tinh cho Lục Tâm Liên ăn, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, vào ba năm nạn đói cô ta đi học ba năm cho gia đình ăn “Tinh bột”, thật ra chính là đem lõi bắp cùng với khoai lang lá cây mây làm thành, nếu đứa nhỏ ngại thô ráp nuốt không được, bà ta cứ mắng như thế rồi nâng tay đánh.
Lúc này, mời mẹ hưởng thụ thật tốt một hồi, lát nữa còn có phần món ăn tinh bột hầu hạ mẹ.

Bà Lục bị Lâm Uyển liên tục châm chọc tới nghẹn lời, hơn nữa bây giờ bà Lục và anh cả Lục không lên tiếng, bà ta quả thực là con hổ bị nhổ răng. Hơn nữa bên trong có dầu, trong lòng bà ta nhỏ máu, bọn họ ăn nhiều một chút, thằng tư và Tâm Liên của bà sẽ phải ăn ít đi một chút.

Bà ta cố nén uống toàn bộ canh trứng gà với đồ ăn chứa hạt muối chưa tan.




Bình Luận (0)
Comment