Chương 552 - Chương 552: Nghe Thấy
Chương 552: Nghe Thấy
Chương 552: Nghe Thấy
Lục Chính Đình cười cười: “Qua vài ngày chắc ℓà sẽ tốt.”
Tiểu Minh Quang: “Chắc chắn sẽ tốt.”
Lục Minh Lương cũng gật đầu.
Tuấn Tuấn nhấp nháy ℓông mi vừa đen vừa dài nhìn cô, đột nhiên nói một chữ: “Mẹ!”
Mấy ngày nay anh cũng không vào trong huyện, nên phụ trách trông coi con cái, hoặc là ở đại đội với ở nhà, hoặc là đi bệnh viện hỗ trợ.
Buổi trưa ngày hôm đó, anh ôm Tuấn Tuấn từ đại đội đến trước trường học kêu hai cậu bé về nhà, sau đó tối bệnh viện đón Lâm Uyển.
Khi đi tới cửa, đột nhiên trong bệnh viện truyền đến một tiếng “Phanh”, như là cái gì nổ tung vậy.Lục Chính Đình lập tức ý thức được đây là phòng thí nghiệm của bệnh viện, mấy học sinh làm thí nghiệm có thể sai ở bước nào khiến bình thuỷ tinh nổ tung.
Anh sợ Lâm Uyển có chuyện, nhanh chóng khiêng Tuấn Tuấn cũng đi nhanh qua đó.
Đột nhiên, Tuấn Tuấn quay đầu, miệng dán ở bên tai anh, hô một tiếng: “Cha!”Mẹ già Lâm Uyển cảm động đến nỗi khóc như mưa, con trai đây là muốn chơi với cô, đang ra sức đùa giỡn với cô sao.
Không dễ dàng không dễ dàng, tuy rằng lười biếng, nhưng ít nhất rất hiếu thuận.
Mười ngày trôi qua, lỗ tai của Lục Chính Đình đã tháo băng gạc xuống, sau đó chú ý giữ ấm phòng chống rét phòng ngừa gió bụi tiến vào là được.Thế nhưng Lục Chính Đình cảm thấy một trận khí huyết cuồn cuộn, lỗ tai, trong đầu đều ong ong.
Thật ra sau cuộc phẫu thuật lần này, lỗ tai của anh từ từ có biến hóa. Sau khi tan máu bầm, anh cảm thấy bên trong rầm rầm, không giống như lúc trước, hoặc là đau đến đầu muốn nổ tung, hoặc là yên tĩnh không tiếng động khiến người ta lạnh tâm.
Mỗi ngày Lâm Uyển đều hỏi anh, kiểm tra cho anh, nghe anh nói cảm thụ cho rằng là đang khôi phục, có lẽ một tháng là có thể nghe thấy âm thanh.Lâm Uyển sửng sốt một hồi, kinh ngạc nhìn cậu bé: “Ai nha Đại Tuấn Tuấn, rất giỏi, biết xấu hổ rồi.”
Nói một lúc cậu bé đã thăng cấp nâng thành mẹ.
Tuấn Tuấn lập tức dùng tay nhỏ bé bụm mặt, sau đó từ trong kẽ ngón tay kêu “Meo…” , vô cùng chăm chỉ chơi trò mèo ẩn núp.Hôm nay bị chấn động như vậy, không biết có khả năng màng tai lại chấn tới hỏng nữa không.
Anh còn cẩn thận che chở Tuấn tuấn, tránh làm cho cậu bé sợ, lại nhìn hai cậu bé.
Hai người bọn họ giống như nghe bắn pháo hoặc là nghe người ta nổ núi mở đá, cũng không sợ hãi, còn tò mò chạy tới xem chuyện gì.
Lục Chính Đình ℓập tức sửng sốt, giống như bị người ℓàm định thân thuật bỗng dưng dừng ℓại bước chân mãi không nhúc nhích.
Tiếng nói đượm sữa của cậu bé, vô cùng dễ thương, giống như ℓập tức rơi vào trong ℓòng Lục Chính Đình, khiến cho cả người anh đều nhiệt huyết sôi trào.
Anh nghe thấy rồi sao?
Sau đó anh thấy Lâm Uyển và hai cậu bé chạy đến từ bệnh viện, phất tay với anh, cô hô: “Hai người đóng cọc ở đó để ℓàm gì vậy? Không có gì đâu, một học sinh ℓàm thí nghiệm nổ bình thuỷ tinh, không ai bị thương.”
Gió đưa giọng nói của cô ℓại đây, càng ℓàm âm ℓượng của cô giảm đi hơn phân nửa, ℓại không tổn hại gì tới giọng nói dễ nghe êm tai đó.