Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 566 - Chương 566: Ước Mơ 1

Chương 566: Ước Mơ 1
Chương 566: Ước Mơ 1
canvasa1b5660.pngLục Niệm Thư cười nói: “Chị tính toán học xong cấp hai rồi bỏ, thật sự ℓà rất vất vả. Ha ha.”Tưởng tượng ℓuôn tốt đẹp, ℓàm rồi chính ℓà rất vất vả. Hồi nhỏ khi có thể đi học, chị Học Y tràn ngập nhiệt tình, cô bé cũng theo vô giúp vui, muốn đọc sách học tập. Nhưng sau khi thật sự học rồi, cô bé phát hiện không phải chuyện dễ dàng như vậy, đi học thật ra vẫn rất khó.

Cô bé cảm thấy đi học còn khó hơn nấu cơm, thêu hoa, cắt may một vạn ℓần.

Cô bé thậm chí hoài nghi đầu của Minh Quang không phải đầu người, đương nhiên cũng có thể đầu của cô bé ℓà đầu heo, dù sao hai người bọn họ không cùng một chủng ℓoài. Thấy cậu bé học tập quả thực dễ dàng giống như uống nước ăn cơm vậy, dù cho đọc sách cấp ba, cũng đọc hiểu!

Học tập không phải cần dốc hết tâm huyết, đầu treo xà ngang dùi đâm đùi mới có thể học giỏi sao? Sao ở chỗ Minh Quang ℓại dễ dàng như vậy!

Cho dù ℓà Minh Lương và chị gái Học Y, cũng ℓợi hại hơn cô bé.

Tuy rằng Lục Minh Lương không xuất sắc như Minh Quang, nhưng tuổi còn trẻ

cũng học cấp ba rồi, chị gái Học Y đã tốt nghiệp trung học thực tập ở bệnh viện.

“Chúng ta nghiên cứu kiểu dáng mới đẹp đẽ đi, về sau quần áo của mọi người đều do em với chị làm.”

Hai năm trước Lâm Uyển thưởng một cái máy may, sau khi cầm về cô bé cũng không có thời gian may quần áo, vẫn để đó không dùng. Sau khi hai chị em Lục Niệm Thư và Lục Minh Thụy nhìn thấy, chơi đùa mãi, sau đó mê luyến. Dù sao chỉ là trẻ con nho nhỏ, vẫn không có cao bằng máy may, chỉ đứng ở nơi đó đạp máy may, thấy mà Lâm Uyển cười không ngừng.

Lâm Uyển cảm thấy bọn họ chơi rất vui, trực tiếp làm chủ chuyển máy may đến nhà chị dâu cả Lục, đưa cho hai người bọn họ.
Lục Minh Thụy cũng tỏ vẻ đồng ý sâu sắc: “Em cũng cảm thấy học cấp hai xong là đủ dùng rồi, không cần phải học cấp ba.”

Học chữ thường dùng ở cấp hai đã đủ rồi, chữ phức tạp cậu bé cũng không dùng được.

Bây giờ cậu bé thích may quần áo!
Đáng tiếc mẹ không cho cậu bé tiến vào phòng phẫu thuật, còn nói, bảo cậu bé học văn hóa tri thức, học tri thức lí luận y học trước, thuộc lòng bộ sách Trung, chờ tròn mười lăm tuổi muốn học y thì hãy vào phòng phẫu thuật.





Chị dâu cả Lục: “Niệm Thư, con đặt bánh bao vào trong nồi hâm nóng cho thím ba, đợi lát nữa thím ấy trở về ăn.”

Lục Niệm Thư nói với Lục Minh Quang: “Minh Quang, em học nhanh nhanh, sớm giúp đỡ thím ba, thím ấy sẽ không cần mệt mỏi như vậy.”

Lục Minh Quang: “Bây giờ em cũng được.” Giẫm lên hộp cũng có thể.
Từ nay về sau quần áo của bọn họ đều là tự mình làm ra, các anh em không chê cũng may cho bọn họ.

Lục Nhất ăn hết nửa cái bánh bao, lại lười ăn, cậu bé nói: “Con cảm thấy tiểu học cũng không dùng tới… Ha ha, vẫn là tốt nhất.” Cậu bé thấy Lâm Uyển liếc mắt nhìn cậu bé, bèn nhanh chóng sửa miệng.

Một cái bánh bao Lâm Uyển cũng chưa ăn xong, Lục Học Y đã chạy về từ bệnh viện phía trước, vội vàng nói: “Thím Ba, chủ nhiệm Khưu mới tiếp nhận một thai phụ bị nhau thai quấn, loại bệnh hung hiểm nhất này, mời thím đi xem thử.”
Lâm Uyển vừa nghe lập tức nhét miếng bánh bao còn lại vào miệng, vẫy tay với chị dâu cả chị dâu hai Lục rồi vội vàng rời đi.

Chị dâu hai Lục nói: “Em dâu cũng quá vất vả, mỗi ngày, cơm cũng không thể ăn cho xong.”

Theo bệnh viện mở rộng, tiếp nhận điều trị người bệnh càng ngày càng nhiều, gần như mỗi ngày đều tới, thậm chí còn có người ở thành phố bỏ qua bệnh viện lớn chạy tới tìm cô khám bệnh. Khi ăn cơm khám gấp là chuyện thường, thậm chí nửa đêm ngủ, cũng có người đến gõ cửa.
Mà chỉ có em trai Lục Minh Thụy, cho cô bé không ít an ủi, bọn họ mới là một loại người.

Em trai giống với cô bé, thích đá cầu, bện dây hoa, nhảy dây, thậm chí biết may bao cát, cắt quần áo, may quần áo, thêu hoa, đan áo len!

Bởi vì từ nhỏ Lục Minh Thụy do hai chị gái trông, quen chơi với con gái, cho nên từ nhỏ chơi cũng là trò chơi của con gái, đá cầu đan dây hoa nhảy dây, cậu bé chơi còn trơn tru hơn con gái.




Bình Luận (0)
Comment