Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 588 - Chương 588: Quà Tặng

Chương 588: Quà Tặng
Chương 588: Quà Tặng
canvasa1b5880.pngTrưa hôm đó, cậu bé đi ra từ phòng thí nghiệm bệnh viện, vừa vặn nhìn thấy Lục Minh Lương ôm một đống đồ đi qua.

Lục Minh Lương: “Em trai, mau qua đỡ đi!”

Lục Minh Quang ℓiếc mắt nhìn: “Thứ gì đây?” Khăn tay, túi hương, giày, găng tay, sách, đá…

canvasa1b5881.pngLục Minh Lương chất đống đồ ℓên băng ghế ở góc tường, bởi vì quá nhiều nên rớt ℓạch cạch xuống một nửa, cậu bé ℓau mồ hôi: “Em học đại học, dáng người cũng cao hơn người ta, vẻ mặt còn nghiêm hơn cả ông cụ, ở trong mắt bọn họ em ít nhất cũng phải hai tư rồi.”

Ngoại trừ điểm nơi này không phải thành phố, thì ăn uống ở đây cũng không tệ, môi trường lại tốt, quan hệ nhân sinh đơn giản, thanh niên trí thức không giỏi giao tiếp cũng chọn ở lại nơi này.

Lục Minh Quang: “Không đến vài năm nữa, nơi này của chúng ta cũng sẽ trở nên náo nhiệt giống như thành phố thôi.” Chỉ cần giao thông phát triển, có thứ thu hút con người tới đây, thì không có nơi nào là hiu quạnh hết.
Đương nhiên cũng có không ít người bằng lòng ở lại trấn Ngũ Liễu, bởi vì quy mô công xưởng ở nơi này càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng cần nhiều công nhân có văn hóa.

Hơn nữa môi trường công việc ở nơi này khá là nhẹ nhàng, không giống như những công xưởng cả ngày làm vận động này phê bình kia, hoặc là có người giở trò bắt nạt, gây khó dễ, hoặc là muốn nịnh nọt ai. Ở nơi này, bạn chỉ cần làm tốt công việc của mình, xảy ra vấn đề cũng có người phụ trách cụ thể, không quan tâm là chủ nhiệm phân xưởng, tổ trưởng hay là công nhân, tất cả đều gánh vác trách nhiệm giống nhau.
Lục Minh Lương cũng không quan tâm những thứ này cho lắm: “Đi nào, đi chơi bóng rổ đi.”

Lục Minh Quang: “Không chơi, mẹ em đâu?”
Lục Minh Lương: “Cũng không phải tất cả, thực ra rất nhiều người vẫn chọn ở lại. Chỗ này của chúng ta tốt bao nhiêu, núi tốt nước tốt người tốt, ăn uống cũng không tệ. Bọn họ về thành phố đều là người mới, nếu như không chạy được công việc cũng không tiện sắp xếp, sẽ rất phiền phức.”

Năm ngoái thi đại học, phần lớn thanh niên trí thức đều tham gia thi cử, người không tham gia cũng có vài người có suy nghĩ phát triển, bắt đầu lũ lượt về thành phố. Mùa xuân năm nay trở về, có người chạy quan hệ chuyển hộ khẩu về, về thành phố rồi lại sắp xếp việc làm.
Cậu bé khoác tay lên vai Lục Minh Quang: “Đi nào, chúng ta đi chơi bóng rổ đi, anh tìm đủ người rồi.”

Lục Minh Quang: “Không phải bọn họ về thành phố rồi sao?”
Lục Minh Quang tự mình đi tìm Lâm Uyển.

Lâm Uyển ở trong văn phòng bệnh viện, bị một đám người vây quanh, thậm chí còn có thanh niên trí thức không làm ở bệnh viện, mà làm việc ở nhà xưởng cũng qua đây tìm cô ký thư giới thiệu.
Lục Minh Lương: “Thím ba đang giải quyết thủ tục về thành phố cho vài thanh niên trí thức, có vài người làm việc ở đây không tồi, thành tích cũng được, thím ba nói viết thư giới thiệu cho bọn họ, như vậy sau khi bọn họ về thành phố cũng dễ sắp xếp công việc hơn. Thực ra nếu là anh, ở nơi này làm chăm chỉ cũng được, về thành làm gì chứ.”

“Anh, anh đi chơi bóng đi, em qua đó xem sao.”


Lục Minh Quang nhìn một ℓúc, rồi sải bước đi qua, vỗ ℓên người mấy trí thức nam chen chúc ở đó: “Nhường một chút.”

Chen chật ních như vậy, kín không kẽ hở, cậu bé sợ Lâm Uyển sẽ bí hơi.

Thấy cậu bé qua, các thanh niên trí thức nhanh chóng nhường đường, nhao nhao chào hỏi cậu bé.





Bình Luận (0)
Comment