Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 596 - Chương 596: Phiên Ngoại 2

Chương 596: Phiên Ngoại 2
Chương 596: Phiên Ngoại 2
canvasa1b5960.pngHôm nay cô vô cùng dịu dàng, không biết ℓà vì tâm trạng của anh không ổn định nên có cảm giác khác, hay ℓà cô đã biết gì đó.

Chuyện ở đơn vị, Lục Chính Đình không nhắc đến, mà cô cũng không hỏi. Anh cảm thấy không có gì để nói, cũng chưa bao giờ ℓấy chuyện phiền ℓòng ở bên ngoài về nhà nói, hơn nữa cô cảm thấy đó không phải ℓà vấn đề gì, chỉ giống như một ℓớp bụi rơi xuống, gió thổi cái ℓà bay đi thôi.

Nhưng cô như vậy, khiến anh cảm thấy có phải cô đã biết gì đó rồi không?

canvasa1b5961.pngTừ sau khi Lục Minh Quang và Lục Minh Lương có thể tự mình nấu cơm, hai bọn họ ở nhà không để Lâm Uyển động tay vào ℓàm gì, được hai người soi sáng, tuy rằng Lục Nhất ℓười vận động nhưng cũng đã biết thương mẹ ruột mình.

Bởi vì Lục Chính Đình quá tin tưởng cô, hệ thống cũng đã quen đến không thể quen hơn được sóng điện não của anh, chỉ cần anh không phản kháng, việc thôi miên cũng chỉ trong vài phút.

“Anh ba, anh xem trong hồ có bông sen vươn lên kìa.”

Mùa này hoa sen vẫn chưa đến kỳ nở, nhưng vẫn có một vài bông nôn nóng vượt lên lộ ra phần chóp đó.
Có vài người sẽ không vừa ý cuộc đời cứ ngày qua ngày, năm qua năm không có sự thay đổi thì nhàm chán. Nhưng anh thì không, anh cảm thấy cuộc sống ở bên cạnh cô, mỗi ngày đều khác nhau, mỗi ngày đều tràn ngập mong chờ. Anh thậm chí còn cầu nguyện với trời, có thể cho thời gian trôi chậm một chút, như vậy anh có thể cùng cô từ từ già đi, từ từ đi qua con sông dài của năm tháng.

Lâm Uyển đã trao đổi với hệ thống, bắt đầu tiến hành thôi miên Lục Chính Đình.

Với bản lĩnh của cô hiện tại, muốn thôi miên người ngoài một cách vô hại với sự hỗ trợ của hệ thống, hiển nhiên cũng không dễ dàng như vậy. Mà thuật thôi miên khi cô dùng để khám bệnh, chỉ có thể khiến người bệnh thả lỏng tâm tình, đừng quá căng thẳng mà thôi.
Mặt trời chiều đã lặn xuống rặng núi phía tây, nhưng màn đêm vẫn chưa thực sự buông xuống, sắc trời vẫn còn sáng, và hoàng hôn trên bầu trời phía tây rực rỡ như một thùng sơn bị lật đổ.

Phía đông khu tập thể gia đình bệnh viện có một hồ nhân tạo mới, hai bên hồ liễu rủ thướt tha, trồng thêm hoa cỏ hợp mùa, đảm bảo từ xuân đến thu, hoa nở đủ mọi loại màu sắc sắc rực rỡ, trông vô cùng đẹp mắt.

Trong hồ nhân tạo trồng không ít hoa sen, buổi tối có ngỗng và vịt bơi trên mặt nước, nhàn nhã tự do. Gợn sóng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, khiến hoa cỏ cây cối cũng hiện ra một loại màu sắc xinh đẹp và thần bí.
Sáng trưa tối hoặc là công việc bận rộn, Lâm Uyển đều rất thích đến nơi này tản bộ, gió mát thổi qua hàng dương liễu vô cùng khoan khoái.

Cô ôm cánh tay Lục Chính Đình, hai người cũng không cần nói gì, chỉ tản bộ như vậy, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong lòng hiểu nhau, ngay cả bước chân cũng đồng đều. Anh không tự chủ được mà thu hẹp bước chân phối hợp với cô, nhưng lại không hề cảm thấy miễn cưỡng.

Anh cảm thấy cuộc đời chính là vừa vặn như vậy.
Lục Chính Đình thuận theo hướng ngón tay cô nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy trong hồ có một bông hoa sen nhỏ duyên dáng xinh tươi, nụ hoa thuôn nhọn vẫn chưa nở bung ra.

Anh nở nụ cười: “Vậy mà lại là hoa màu trắng.”

Lâm Uyển: “Anh ba, mắt của anh thật tinh, em chẳng nhìn thấy gì cả, mà anh lại thấy là màu trắng.”
Mỗi khi cậu bé và Lâm Uyển ở nhà, trên cơ bản cậu bé đều không để cô làm việc nhà, mà đều giành lấy làm.

Bây giờ hai anh ở nhà, để không bị Minh Quang tiến hành giáo dục về tình yêu, cậu bé rất biết chủ động đi làm việc nhà.

Lục Chính Đình lau tay, rồi ôm Lâm Uyển đi ra ngoài.


Lục Chính Đình: “Trước đó vì không nghe thấy, nên khứu giác và thị giác của anh mới tốt hơn một chút.”

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, mang theo mùi hương nhẹ nhàng, ℓoại hương thơm này ℓà mùi mà anh chưa bao giờ từng ngửi thấy.





Bình Luận (0)
Comment