Chương 62 - Chương 62: Nhà Mẹ Đẻ
Chương 62: Nhà Mẹ Đẻ
Chương 62: Nhà Mẹ Đẻ
Hơn nữa cô bị đào hôn ℓại gả cho Lục Chính Đình tàn tật, những người này không biết tò mò cỡ nào, hiện giờ thấy chính chủ, hận không thể ℓập tức đi ℓên hỏi thăm tỉ mỉ một chút.
Có vài người phụ nữ kêu Lục Chính Đình: “Thanh niên này ℓà người chồng thứ hai của Uyển Uyển à, bộ dạng vô cùng tuấn tú!”
“Sao đi đứng ℓại không tốt chứ?”
“Ai nha, đứa nhỏ tuấn tú này từ đâu tới vậy?”
“Không phải của hai người bọn họ chứ? Lúc này mới kết hôn được mấy ngày?”
Lục Chính Đình không nghe thấy, ℓại vẫn phá ℓệ ℓiếc bọn họ một cái, ánh mắt có hơi ℓạnh ℓẽo, đâm mấy người phụ nữ ℓui về sau hai bước.
Lâm Uyển không phản ứng bọn họ nhiều chuyện, chỉ đánh xe ℓừa quẹo vào ngõ nhỏ, dừng xe ℓừa ở trước cửa, ℓại ôm tiểu Minh Quang xuống dưới.
Lâm Uyển dẫn tiểu Minh Quang và Lục Chính Đình đi vào, cửa phòng rất hẹp, xe lăn của Lục Chính Đình không quá thuận tiện, anh muốn đổi cây nạng.
Lâm Uyển dùng tay ra hiệu cho anh, thu xếp tiểu Minh Quang ở ngoài sân chơi cùng anh, cô đi vào nhìn xem trước.
Hai người anh cả anh hai Lâm ban đầu bình thường thông minh lại tuấn tú, rất khiến người ta thích. Đáng tiếc qua mười tuổi đều bắt đầu phát bệnh, từ nay về sau mỗi năm một nặng hơn.
Hiện tại hai người đều ở trong nhà không thể ra khỏi cửa, hơn nữa anh cả Lâm Tuấn, cũng không thể tự gánh vác cuộc sống hiện giờ.Lâm Uyển thấy có hơi chua xót trong lòng.
Cha cô Lâm Khải Trinh là một người đàn ông thông minh khéo tay, lúc tuổi trẻ thân thể tốt, trong ngoài đều thu dọn rất gọn gàng. Lại nói căn nhà đá lúc kết hôn của ông, đều là khi tuổi trẻ chạy việc cho người ta để gom góp tiền bạc, tự mình dẫn người xây lên. Ba gian nhà giữa, hai gian tây sương, hai gian phòng nam, cao lớn rộng rãi đông ấm hạ mát. Dẫn dắt địa phương với trào lưu xây nhà đá, sau đó rất nhiều người trẻ tuổi xây nhà đều tham khảo căn nhà của ông. Đến nay 20 năm sau, vẫn rất mới rất chắc chắn như cũ.
Đáng tiếc căn nhà đó bây giờ bị bác cả Lâm chiếm lấy.
Bây giờ thân thể cha cô không tốt, trong nhà lại nghèo khó, ăn cơm cũng thành vấn đề, đương nhiên không chú ý đến bề ngoài.Anh hai Lâm Tụ tốt hơn một chút, có thể tự mình nâng giá gỗ tam giác xuống giường đi vệ sinh, cha mẹ làm việc anh ta còn có thể ở trong nhà chăm sóc anh trai một chút. Nhưng nếu gặp phải cơn phát tác lớn, mất đi ý thức run rẩy ngã xuống đất cũng càng dễ bị thương.
Nhưng một mình cha Lâm kiếm công điểm không đủ người một nhà ăn cơm, cho nên mẹ Lâm cũng phải đi ra ngoài, không thể chăm sóc bọn họ, khiến cho anh hai cũng cố gắng hết sức tạm thời ít xuống giường, tránh cho phát tác té bị thương.
Cứ như vậy, trên đầu trên mặt bọn họ đều có một ít vết sẹo, Tất cả đều là khi phát tác đập mà ra.
Lâm Uyển kêu một tiếng anh cả anh hai bước vào trong nhà, căn nhà vừa thấp vừa nhỏ, ban ngày mà tối đen, hơn nữa hai người ở trên giường, vệ sinh không gọn gàng, trong phòng có mùi vị khác thường rất rõ ràng.Nghe thấy giọng nói của Lâm Uyển, anh cả Lâm chui đầu vào trong tấm chăn rách nát không chịu đi ra, miệng còn kêu khò khè khò khè, bảo cô đừng trở về.
Anh hai Lâm thì cười ha ha với Lâm Uyển, cầm một cây chổi khô trụi lủi quét một chút ở chỗ đó: “Uyển Uyển, mau… ngồi, ngồi xuống!”
Bởi vì luôn phát tác nhỏ, anh ta nói chuyện có hơi run rẩy, thân mình cũng run lẩy bẩy, tay run lên theo, anh ta cố gắng cầm cây chổi hư đó, muốn quét giường sạch sẽ cho em gái ngồi xuống.
Lục Chính Đình không cần cô giúp đỡ, tự mình đặt xe lăn ở trên mặt đất, sau đó chống nạng xuống đất ngồi trên xe lăn, rồi thu nạng vào, lại giơ tay về phía Lâm Uyển muốn giúp cô ôm đứa nhỏ.
Lâm Uyển thả tiểu Minh Quang lên mặt đất, để tự cậu bé đi.
Tiểu Minh Quang lập tức ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh cô, vươn tay túm chặt lấy vạt áo của cô.
Nhà ở hiện giờ của nhà họ Lâm thật sự rất rách nát, tường viện đổ sụp xuống nhiều chỗ, cửa viện cũng dùng gậy chồng lên, nhà giữa chỉ có hai gian, phía trên tường đất vàng là cỏ tranh, rơm rạ bao phủ.