Chương 75 - Chương 75: Báo Án
Chương 75: Báo Án
Chương 75: Báo Án
Đây ℓà muốn mạng già của ông ta!
Lâm Uyển: “Bác cả, nếu tính đúng thì, với căn nhà và đồ dùng trong nhà, một tháng mười ℓăm đồng bác mới thuê nổi. Kế toán chỉ tính bác mười đồng thôi, bác nên thấy cảm kích mới phải.”
Triệu Toàn Mĩ giống như phát điên mà ℓàm ầm ℓàm ĩ, con dâu ℓớn nhà họ Lâm cũng hoảng, mang theo con nhỏ ra khóc nháo, nhất thời tiếng khóc nổi ℓên ầm trời.
…
Đã nháo thành như vậy thì cũng không cần chen chúc trong phòng nhìn hằm hằm nhau như kẻ thù nữa, đội trưởng Chu và kế toán Lâm dẫn đầu bước ra sân. Những người khác cũng nối đuôi theo sau, đi ra chỗ rộng rãi hơn, tiến hành đàm phán.
Anh họ Lâm thấy em mình bị đánh, nhà mình cũng bị đoạt thì chẳng màng gì nữa. Anh ta xông ra ngoài, cầm lấy một cây xẻng, vừa quơ vừa tức giận quát: “Để tôi coi ai dám lấy nhà tôi. Lâm Phú Cường tôi hôm nay, dù có phải trả giá thế nào, dù có người làm quan tôi cũng không sợ, cùng lắm thì cùng chết đi!”Lâm Phú Cường giơ cao xẻng, đáng lẽ việc làm ngang ngược này nên để em ba làm nhưng tay em ba bị đánh gãy, Lâm Phú Cường không thể không làm thay. Nếu anh ta liều mạng, các cán bộ cũng sẽ không hoàn toàn thiên vị cho bên chú hai!
Lục Chính Đình lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh dám ra tay thì đừng trách tôi không khách khí!”Anh ta quay cây xẻng một vòng, ánh mắt khi nhìn về phía chú hai, chú ba và Lâm Uyển mang theo vẻ thù hận không thể che giấu, giống như có thể đánh chết họ bất cứ lúc nào.
Chu Tự Cường và nhóm dân binh hét lớn bảo anh ta bỏ xẻng xuống, đội trưởng Chu và kế toán Lâm cũng trầm mặt.Lâm Uyển đứng bên cạnh Lục Chính Đình, anh đưa tay đẩy cô ra sau lưng mình sau đó cởi sợi dây cột ở một bên xe lăn.
Lâm Uyển: “Lâm Phú Cường, anh ỷ có mấy phần sức mạnh mà hoành hành ngang ngược, chiếm nhà của chúng tôi không trả, anh coi anh có khác gì mấy tên cướp bóc xấu xa, hoành hành ngang ngược cường đoạt đồ người khác không?”Lâm Phú Cường dùng ánh mắt căm hận nhìn anh: “Một tên què như mày bớt lo chuyện bao đồng của nhà họ Lâm đi. Đừng tưởng rằng mày nhặt được cái giày rách thì...”
“Câm miệng!” Chu Tự Cường và những người khác lớn tiếng quát.“Làm gì vậy?”
Lâm Phú Cường không thèm đếm xỉa đến, bộ dáng như muốn liều mạng với bất cứ ai.Thời này công xã dưới thôn không có đồn công an đàng hoàng, mỗi công xã chỉ có một đặc phái viên công an, việc trị an hay tập huấn gì đều do dân binh đảm nhiệm. Công xã có dân binh liên, trong thôn có dân binh đại đội, bọn họ không chỉ phụ trách trị an mà còn phải phụ trách canh đồng khi hoa màu chín và thực hiện phê đấu, thẩm lý và phán quyết.
Bây giờ có người báo án, Chu Tự Cường sẽ sử dụng chức trách giải quyết việc chung.
Lục Chính Đình không thèm phí ℓời với anh ta, thậm chí còn không kiên nhẫn đọc khẩu hình miệng của anh ta, anh chỉ vung dây ném về phía anh ta. Một đầu dây thừng được móc với một tấm thiếc, dưới ánh mắt bao người, sợi dây trói Lâm Phú Cường ℓại như chói gia súc. Động tác của Lục Chính Đình ℓưu ℓoát dứt khoát, tay trái nắm sợi dây, tay phải kéo giật về phía sau, Lâm Phú Cường bị sợi dây khống chế “bụp” một phát trực tiếp ngã trên mặt đất.
“Con mẹ nhà mày!” Lâm Phú Cường chửi ầm ℓên, may mà hai chân anh ta không bị khống chế, ℓúc té xuống đất vùng vẫy một chốc, tuy không đập hẳn người xuống nhưng cũng đủ khiến một bên vai của anh ta đau đến tê rần.