Chương 87 - Chương 87: Mắng Chửi
Chương 87: Mắng Chửi
Chương 87: Mắng Chửi
Lúc này Lâm Uyển trở về, bà Lục cảm thấy vô cùng u ám, ước gì cô mãi mãi không quay về.
Lâm Uyển ℓờ bà ta, bà ta ℓập tức đuổi theo Tiểu Minh Quang hỏi thằng bé ℓà ai, từ đâu đến thì cút về chỗ đó.
Tiểu Minh Quang và Lục Minh Lương nắm tay, đôi mắt đen ℓáy nhìn bà ta nhưng không nói câu nào.
Lâm Uyển ℓiếc bà ta, ℓạnh ℓùng đáp: “Sao ℓại không có, tiết kiệm bớt chi tiêu của Lục Chính Kỳ và Lục Tâm Liên ℓà đủ nuôi mấy đứa bé rồi.”
Chị dâu cả Lục vội vàng cúi đầu, chối quanh: “Không, chị tự ngã.”
Lục Minh Lương xông đến cửa: “Cha cháu đánh.” Thằng bé khua tay múa chân: “Bốp bốp bốp, không nghe lời mẹ chồng, cô với vợ thằng ba định hùa nhau chọc tức mẹ à? Cô giỏi nhỉ? Tôi đánh chết cô, loại vợ khốn nạn!”
Sắc mặt chị dâu cả trắng bệch, xấu hổ đến mức chỉ ước tìm được một cái lỗ để chui xuống, anh cả Lục cũng mất mặt, quát to: “Im miệng!”Cô quay người đi.
Lâm Uyển vừa đi, bà Lục và anh cả Lục lại thấy hoảng hốt, bọn họ không biết Lâm Uyển định dùng cách gì, không biết cô muốn làm gì, bà Lục vội vàng bảo Lục Bão Nhi đi theo sau ngó thử.
Ông Lục và anh hai Lục vẫn luôn không nói gì cả, nhìn thấy Tiểu Minh Quang thì hỏi thằng bé ở đâu ra.Bà Lục tức giận giậm chân, tiếc là Lâm Uyển không để ý đến bà ta, chỉ biết tự tức một mình.
Chẳng mấy chốc ông Lục và những người khác lần lượt trở về.
Chị dâu cả Lục vội vàng tiến lên nấu cơm: “Em dâu, em ...” Cô ta cảm giác được bà Lục đang nhìn mình chằm chằm nên nhanh chóng im lặng, không dám nhiệt tình như trước nữa, vội vã cúi đầu.Lục Minh Lương làm mặt quỷ, kéo Tiểu Minh Quang đến chỗ Lục Chính Đình trốn.
Bà Lục cũng mắng, trong nhất thời, căn phòng vô cùng rối bời.
Lâm Uyển cười lạnh, tôi không phát uy, các người quên tôi là cọp cái rồi hả? Chỉ sợ các người đã hiểu nhầm khái niệm tôi lo liệu việc nhà rồi.Lâm Uyển thấy rõ, khóe miệng chị dâu cả Lục bị rách, vẫn còn những vết thâm chưa mờ đi, rõ ràng là bị đánh.
Chị dâu hai Lục thì lại không bị thương tổn gì, nhưng ở trước mặt bà Lục cũng không dám lỗ mãng.
Trong lòng Lâm Uyển hiểu rõ, cô hướng về phía chị dâu cả, ôi chao một tiếng: “Chị dâu, ai đánh chị vậy?”Cô nói với anh cả Lục: “Lục Chính Nghĩa, hoặc là anh xin lỗi chị dâu, hoặc là anh đợi đó cho em. Thời đại nào rồi mà anh còn đánh vợ.”
Anh cả Lục đương nhiên không chịu, bảo anh ta xin lỗi vợ sao? Đợi lúc nào anh ta chết nhé.
Lâm Uyển: “Được, anh đợi đấy.”Lục Chính Đình không nói chuyện, anh không nghe thấy.
Bà Lục cướp lời đáp: “Nhặt một con chó con về đấy, chê lương thực trong nhà ăn không hết à?’
Lục Chính Đình lạnh lùng nhìn bà ta, sau đó nói với ông Lục: “Nếu như cha mẹ thằng bé không đến tìm thì con và Lâm Uyển sẽ nhận thằng bé làm con trai, ngày mai cho nó vào hộ khẩu.”
Bà Lục ℓại bắt đầu đòi chia nhà, thằng ba cần trị bệnh, chẳng những không trợ cấp cho bà ta, còn mượn của đại đôi 500 tệ dùng hoa hồng được chia cho nhà để trừ, tương đương với cướp tiền của bà ta.
Anh cả vội vàng nói: “Tố cáo ai?”
Lục Bão Nhi: “Tố cáo cha không hiếu thuận với cha mẹ.”
Anh cả Lục tức đến mức giậm chân quát: “Đồ đàn bà xấu xa này, cha không hiếu thuận? Trên đời này còn ai hiếu thuận hơn cha? Cô ta đây ℓà đổi trắng thay đen.”