Chương 1029:
Chương 1029:
Chương 1029:
Đồng thời liếc mắt nhìn Hoắc Kiêu, phát hiện ánh mắt của Hoắc Kiêu cũng đờ đẫn, trong lòng càng cười thầm.
Nhưng mặc dù bà ấy rất thích nhìn thấy cảnh tượng này nhưng thời gian không đợi người.
Cuối cùng Triệu Kim Hoa chỉ có thể đứng bên cạnh nhắc nhở nhỏ.
"Chú rể sao không động đậy nữa, mau cõng cô dâu xuống lầu đi!"
Hoắc Kiêu lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đi đến trước mặt Đỗ Minh Nguyệt.
Nói ra cũng rất kỳ lạ, rõ ràng là trước thời điểm này, bọn họ đã sống chung ở nhà bên đảo 2-3 năm, đã coi như là rất quen thuộc rồi.
Nhưng bây giờ, nhìn lại Đỗ Minh Nguyệt, anh lại thấy căng thẳng vô cớ, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Đỗ Minh Nguyệt.
Anh chỉ có thể theo lời nhắc nhở của Triệu Kim Hoa, ngồi xổm xuống trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, sau đó nghiêng người nói với cô: "Chậm một chút."
Đỗ Minh Nguyệt bị rất nhiều người vây quanh ở cửa và trong phòng, xấu hổ không nói nên lời, bây giờ bóng lưng quen thuộc của Hoắc Kiêu nửa ngồi xổm trước mặt cô, lúc này cô không chút do dự mà nhào tới, bởi vì như vậy cô có thể chôn mặt vào lưng Hoắc Kiêu, cũng không cần nhìn thấy ánh mắt của những người khác.
Rất nhanh, Hoắc Kiêu cảm thấy trên lưng có một lực ép xuống nhưng trọng lượng đó đối với anh không hề ảnh hưởng, anh nhẹ nhàng cõng Đỗ Minh Nguyệt lên.
Đỗ Minh Nguyệt nằm sấp bên tai anh, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh lên!"
Tiếp tục ở đây, cô cảm thấy mình mắc bệnh ung thư xấu hổ mất.
Giọng nói của cô phả vào tai Hoắc Kiêu, ấm áp, Hoắc Kiêu chỉ cảm thấy như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cào vào tai mình, cả người anh đều tê dại.
Đỗ Minh Nguyệt chỉ có thể cảm thấy cơ thể Hoắc Kiêu cứng đờ nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ bận rộn tiếp tục nhỏ giọng thúc giục Hoắc Kiêu nhanh lên.
Hoắc Kiêu khẽ ừ một tiếng, sau đó vội vàng cõng Đỗ Minh Nguyệt xuống lầu, tốc độ còn rất nhanh.
Mọi người không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Hoắc Kiêu muốn nhanh chóng đưa cô dâu về nhà.
Rất nhanh, một đám người đi theo Hoắc Kiêu xuống lầu, bên ngoài sân nhà họ Đỗ đỗ hai chiếc xe ô tô màu đen, Đỗ Minh Nguyệt lặng lẽ nhìn hai lần, không khỏi tò mò.
"Anh tìm xe ở đâu vậy?"
Lúc đầu nằm trên người Hoắc Kiêu, Đỗ Minh Nguyệt còn thấy hơi không quen nhưng rất nhanh cô phát hiện ra bước chân của Hoắc Kiêu rất vững, cô nằm trên vai anh không hề thấy xóc nảy.
Sau khi quen rồi, cô không thấy có gì nữa nhưng khi nhìn thấy xe, cô vẫn thấy tò mò.
Chủ yếu là trước đó khi Hoắc Kiêu cầu hôn đã đưa hết tiền vốn của mình cho Đỗ Minh Nguyệt, mặc dù Đỗ Minh Nguyệt không dùng đến nhưng vẫn biết được mức lương của anh.
Mặc dù lương của Hoắc Kiêu không tính là thấp nhưng dựa vào toàn bộ tiền tiết kiệm của anh cộng lại thì cũng chỉ đủ mua một chiếc xe, không mua được hai chiếc.
Tất nhiên, khả năng lớn nhất là Hoắc Kiêu đi vay bạn bè nhưng như vậy cũng quá nhanh rồi.
Hoắc Kiêu vừa cõng cô ra ngoài vừa nhỏ giọng giải thích: "Lần trước anh nói với em, người đồng chí chiến đấu làm ăn kia cho anh mượn."
Người đồng chí chiến đấu đó cũng coi như là bạn rất tốt của Hoắc Kiêu, cộng thêm trước đó anh hào phóng cho hắn vay tiền làm ăn, vì vậy khi biết Hoắc Kiêu kết hôn, hắn lập tức nói rằng có bất kỳ nhu cầu gì thì cứ nói thẳng với hắn.
Vì vậy, từ trước Tết, Hoắc Kiêu đã nói với người bạn đó, đến lúc đó anh đón dâu có thể sẽ mượn xe của hắn, sau đó người đồng chí chiến đấu không nói hai lời trực tiếp đưa cho anh hai chiếc.