Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 1031 - Chương 1031:

Chương 1031: Chương 1031: Chương 1031:
Cuối cùng, sau khi đi vòng hơn một tiếng, xe lại quay trở về đại đội Đào Hoa, chỉ là lần này dừng lại ở trước cửa nhà họ Hoắc.

Xe vừa dừng lại, họ hàng nhà họ Hoắc đã ùa ra đón, mọi người đều gọi cô dâu đến rồi, khiến Đỗ Minh Nguyệt lại bắt đầu căng thẳng.

May mà lần này có Hoắc Kiêu ở bên cạnh, cha mẹ cũng ở bên cạnh nhìn, Đỗ Minh Nguyệt chỉ có thể dũng cảm bước ra ngoài.

Tiếp theo là nghi thức bái cha mẹ, kính rượu, sau đó là chào hỏi mọi người ăn cơm uống rượu, Đỗ Minh Nguyệt vốn không muốn uống rượu, mẹ cô đã đổi rượu thành nước lọc cho cô trước rồi nhưng không biết là có vấn đề gì, cô uống mãi uống mãi lại uống phải một ly rượu trắng.

Vị cay xộc vào miệng, mặt Đỗ Minh Nguyệt nhăn nhó.

Hoắc Kiêu ở bên cạnh chú ý tới, lập tức muốn ngăn cô lại, Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn cố nuốt ngụm rượu đó xuống.

"Không sao, em có thể uống được."

Mặc dù cô chưa từng uống rượu trắng nhưng chắc không đến nỗi xui xẻo đến mức một ly đã gục nhỉ?

Hoắc Kiêu nghe vậy, ánh mắt lo lắng nhìn cô, thấy Đỗ Minh Nguyệt uống xong rượu tạm thời không có gì khác thường, anh cũng không nói gì nữa nhưng trong khoảng thời gian tiếp theo, anh không thể không chú ý đến Đỗ Minh Nguyệt hơn.

Còn Đỗ Minh Nguyệt, cô cũng thực sự không ngờ mình lại là người một ly đã gục, sau khi uống rượu xong không lâu thì bắt đầu choáng váng, may mà Hoắc Kiêu kịp thời chú ý tới, lập tức bảo Hoắc Lị Lị dìu cô vào phòng.

Sau đó Đỗ Minh Nguyệt mơ mơ màng màng bị Hoắc Lị Lị dìu vào phòng của Hoắc Kiêu.

Khi bị dìu vào phòng của Hoắc Kiêu, Đỗ Minh Nguyệt thực ra vẫn còn một chút ý thức, cô nhìn thấy khắp phòng đều là chữ hỷ màu đỏ tươi, cô cảm thấy mắt mình cũng bị nhuộm đỏ rồi.

Sau đó cô được Hoắc Lị Lị dỗ dành an ủi dìu nằm xuống, rồi còn nói chuyện với Hoắc Lị Lị rất nhiều, cô cũng không biết mình đã nói gì với Hoắc Lị Lị, dù sao cũng nhớ là mình đã nói rất nhiều, giống như một người lắm mồm.

Hoắc Lị Lị dường như cũng bị cô chọc cho vừa buồn cười vừa bất lực nhưng vẫn phải kiên nhẫn đối phó với người say rượu như cô.

Mơ mơ màng màng, cô cảm thấy mắt mình càng ngày càng nặng, trong hình ảnh cuối cùng có ý thức của cô, cô nhìn thấy Hoắc Kiêu đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, Hoắc Lị Lị lập tức đứng dậy, khoa trương nói một câu: "Anh, Minh Nguyệt đợi anh lâu lắm rồi, anh chăm sóc cô ấy cho tốt, em đi trước", sau đó Hoắc Lị Lị quay người rời đi, rồi Hoắc Kiêu đi đến bên giường...

Đỗ Minh Nguyệt cười hì hì với anh, sau đó nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. ...

Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt bị ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu tỉnh.

Cô dụi mắt, có chút khó chịu che mắt lại.

Cô nhớ trước khi ngủ mình đều kéo rèm cửa, chẳng lẽ tối hôm qua quên kéo rèm cửa rồi, không thì sao lại có nhiều nắng như vậy.

Sau đó vừa từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt toàn là chữ hỷ màu đỏ tươi, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, cả người lập tức cứng đờ.

Cô thậm chí còn chưa kịp cảm nhận cơ thể mình có gì khác thường, liền quay sang nhìn bên cạnh, rồi phát hiện bên giường mình không có ai khác.

Nếu không phải cách bài trí trong phòng này khác với phòng cô thì Đỗ Minh Nguyệt đã suýt nghĩ mình vẫn đang ở trong phòng ngủ của mình rồi.
Bình Luận (0)
Comment