Chương 1040:
Chương 1040:
Chương 1040:
Cuối cùng cũng kết thúc một chuyến công tác ở nơi khác trở về đảo, Đỗ Minh Nguyệt nằm trên ghế sofa trong phòng khách, nhắm mắt nghỉ ngơi thư giãn.
Ngoài sự mệt mỏi vì đi lại vất vả, cô còn thấy dạ dày mình hơi khó chịu, không biết là say xe hay say sóng nữa.
Hoắc Kiêu tan làm về nhà, nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt nhắm mắt, nghiêng đầu nằm trên ghế sofa, sắc mặt không được tốt lắm. Anh lập tức nhíu mày, vội vàng đặt đồ trên tay xuống, bước tới bên cô, định gọi cô dậy hoặc bế cô vào phòng. Nhưng thấy cô mệt mỏi như vậy, cuối cùng anh đành từ bỏ ý định này mà vào phòng lấy một chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp lên người Đỗ Minh Nguyệt. Đắp xong, Đỗ Minh Nguyệt vẫn không tỉnh, Hoắc Kiêu nhìn chằm chằm vào má cô, sờ thử, thấy nhiệt độ bình thường mới yên tâm.
Ngồi bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt, Hoắc Kiêu mới phát hiện ra mình đã không biết bao lâu rồi không nhìn cô chăm chú như vậy.
Hai tháng nay cô rất bận rộn với chuyện lạp xưởng, mỗi ngày hai người chỉ có thể gặp nhau lúc tối ngủ, và lúc sáng thức dậy.
Nhưng buổi tối anh muốn để Đỗ Minh Nguyệt ngủ thêm một chút nên không trò chuyện nhiều với cô.
Còn buổi sáng, anh lại không muốn đánh thức cô dậy sớm nên đều lặng lẽ rời giường, rồi làm bữa sáng để trên bàn, đợi Đỗ Minh Nguyệt dậy là có thể ăn được luôn.
Cơ hội được nhìn cô yên tĩnh như thế này quả thực rất hiếm.
Bây giờ nhìn thấy cô mệt mỏi như vậy, Hoắc Kiêu thậm chí muốn cô tạm thời đừng bận rộn nữa, liệu có muốn nghỉ ngơi một thời gian không.
Chỉ là anh lại lo lắng không biết mình nói ra lời này có khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy anh đang can thiệp vào công việc của cô không, vì vậy anh vẫn không nói ra lời này.
Cho nên bây giờ anh thực sự không biết phải làm sao.
Đúng lúc Hoắc Kiêu đang do dự nhìn Đỗ Minh Nguyệt thì đột nhiên thấy mày Đỗ Minh Nguyệt cũng từ từ nhíu lại, sau đó miệng liên tục phát ra tiếng rên.
Hoắc Kiêu căng thẳng, không dám để Đỗ Minh Nguyệt ngủ nữa, trực tiếp gọi to: "Minh Nguyệt, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi."
Phản ứng đầu tiên của anh là Đỗ Minh Nguyệt gặp ác mộng rồi mê sảng nhưng đợi đến khi Đỗ Minh Nguyệt bị anh gọi tỉnh thì vẻ khó chịu đó không những không biến mất mà còn ôm bụng khó chịu hơn, anh mới nhận ra có chuyện không ổn.
"Đến bệnh viện!"
Giây tiếp theo, anh không nói hai lời bế Đỗ Minh Nguyệt chạy về phía quân đội.
Trên đảo có một trạm y tế nhỏ, bình thường là để khám bệnh và lấy thuốc cho cư dân trên đảo nhưng chỉ có thể chữa một số bệnh nhỏ, mọi người bị bệnh đều quen đến thành phố.
Nhưng trong quân đội lại có bác sĩ quân y chuyên nghiệp, thiết bị cũng tương đối đầy đủ, vì vậy Hoắc Kiêu chọn đưa Đỗ Minh Nguyệt đến quân đội.
Quân đội luôn có người trực ban, mặc dù Đỗ Minh Nguyệt không phải người trong quân đội nhưng có Hoắc Kiêu bế cô vào, mọi người đều biết Hoắc Kiêu, thêm vào đó nhìn cô lúc này là biết bị bệnh rồi, lập tức mở cửa cho Hoắc Kiêu vào.
"Doanh trưởng, cần giúp gì không ạ?"
Người lính trực ban vội vàng hỏi.
"Làm phiền anh chạy nhanh một chút, giúp tôi gọi bác sĩ trực ban, nói ở đây có bệnh nhân."
Mặc dù bác sĩ trong quân đội luôn túc trực nhưng không chắc lúc này bác sĩ có bận việc gì không.
Mà Đỗ Minh Nguyệt bây giờ khó chịu như vậy, anh đương nhiên muốn họ vừa đến là bác sĩ sẽ có mặt ngay để khám bệnh cho cô.