Chương 1051:
Chương 1051:
Chương 1051:
Hoắc Kiêu kể chuyện này cho Đỗ Minh Nguyệt nghe, Đỗ Minh Nguyệt cũng mất một lúc lâu mới hoàn hồn, bởi vì cô cũng không dám tin Lâm Đông Thuận và Chu Cầm lại to gan như vậy, ngang nhiên giam giữ Lâm Thi Thi.
Vậy nên, bọn họ định dùng biện pháp cứng rắn sao? Bắt buộc lấy thận của Lâm Thi Thi để ghép cho Lâm Tiểu Soái sao?
Điều này không khỏi khiến Đỗ Minh Nguyệt nghĩ đến loại giao dịch nội tạng đen trên thị trường nhưng loại giao dịch đó phần lớn là lừa gạt người lạ, còn Lâm Đông Thuận và Chu Cầm hiện tại, lại lừa gạt chính con gái ruột của mình!
Mặc dù mục đích ban đầu của bọn họ là để cứu đứa con trai khác là Lâm Tiểu Soái nhưng đối xử với Lâm Thi Thi như vậy, có thực sự ổn không...
Mặc dù Đỗ Minh Nguyệt cũng rất ghét Lâm Thi Thi nhưng cô càng ghét hành vi vi phạm pháp luật, trái với đạo đức và nhân tính của Lâm Đông Thuận và Chu Cầm.
Cô nhíu chặt mày, im lặng rất lâu, mới lên tiếng.
"Nếu có thể, chúng ta có thể giúp Lâm Thi Thi một tay, để cô ta trốn khỏi nhà họ Lâm không..."
Cô thực sự không muốn nhìn thấy âm mưu của Lâm Đông Thuận và Chu Cầm thành công, bởi vì điều này thực sự quá kinh tởm.
Tất nhiên, cô cũng không thánh mẫu đến mức nghĩ mọi cách cứu Lâm Thi Thi thoát khỏi biển khổ, chỉ là cho cô ta một cơ hội, còn cô ta có nắm bắt được hay không thì phải xem số phận của cô ta rồi.
Hoắc Kiêu nghe vậy thì gật đầu, thực ra anh cũng không muốn nhìn thấy kẻ xấu đắc chí, bất kể đối tượng là ai, ngay cả khi đó là Lâm Thi Thi mà anh rất ghét nhưng vào thời điểm này, với tư cách là một quân nhân, anh cũng sẽ gạt bỏ tình cảm cá nhân để xử lý trước hành vi ác độc của Lâm Đông Thuận và Chu Cầm.
Sau khi bàn bạc với Đỗ Minh Nguyệt xong, Hoắc Kiêu bắt đầu liên lạc với bạn bè ở Hải Thị, hai bên cùng nhau bàn bạc cách giải quyết chuyện này.
Còn ở Hải Thị, Lâm Thi Thi nhìn ra cửa sổ đen kịt, ánh sáng trong mắt đã sớm biến mất, cả người đã tê liệt đến cực điểm.
Giọng cô ta cũng đã khản đặc vì kêu cứu, trên người càng mệt mỏi vô lực vì lâu ngày không được ăn no.
Vì Lâm Đông Thuận và Chu Cầm sợ cô ta trốn thoát nên mỗi ngày chỉ cho cô ta ăn một chút, chỉ đủ để duy trì mạng sống, cửa sổ và cửa ra vào cũng đã bị đóng kín, không cho cô ta cơ hội trốn thoát, thậm chí họ còn cho cô ta uống một loại thuốc giống như thuốc câm, khiến cô ta không thể phát ra âm thanh quá lớn.
Trước đó cô ta còn có thể nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức lực toàn thân để kêu cứu với bên ngoài nhưng vì thường xuyên không được ăn no, cộng thêm cổ họng có vấn đề nên tiếng kêu cứu của cô ta nếu không ở gần nhà họ Lâm thì những người khác căn bản không nghe thấy.
Mà khi thật may mắn có người đi ngang qua nghe thấy thì Lâm Đông Thuận và Chu Cầm lại giải thích với những người đó rằng tiếng kêu cứu kia là của Lâm Tiểu Soái, cậu ta bị bệnh.
Mọi người nghe ông ta giải thích như vậy cũng tin, sau đó cho dù cô ta có kêu cứu thế nào thì cũng chẳng ai để ý nữa.
Vì vậy cô ta biết, con đường kêu cứu với bên ngoài của mình cũng đã bị người ta chặn mất.
Nhưng trên thế giới này, ngoài người lạ ra, còn có ai đến giúp cô ta, cứu cô ta ra ngoài không?