Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 1054 - Chương 1054:

Chương 1054: Chương 1054: Chương 1054:
Đã có một cơ hội tốt như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không để vuột mất!

Bây giờ là ban ngày, Lâm Thi Thi thật ra không biết cụ thể là mấy giờ nhưng trên phố bên ngoài thật ra không có nhiều người, cô ta đoán lúc này hẳn là đang giữa buổi chiều, mọi người đều đang đi làm, hoặc là đang ngủ gật, tóm lại là ban ngày là lúc mọi người lơ là nhất.

Cả nhà họ Lâm bây giờ chỉ có Lâm Đông Thuận là đi làm, Chu Cầm đã sớm bị đuổi việc ở nhà để chăm sóc Lâm Tiểu Soái.

Mà bà ta mỗi ngày chỉ đưa cho Lâm Thi Thi một bữa cơm, chính là bữa trưa, sau khi đưa xong sẽ khóa cửa lại, rồi đến ngày hôm sau mới mở cửa đưa cơm cho cô ta.

Cho nên thường thì sau buổi trưa, Chu Cầm cũng sẽ không đến quản cô ta nữa.

Thậm chí vì bà ta ngày nào cũng bận rộn việc nhà việc ngoài, chăm sóc Lâm Tiểu Soái, chiều theo tính khí của cậu ta, thật ra cuộc sống của Chu Cầm cũng không dễ dàng, buổi chiều đều sẽ ngủ một giấc để tích lũy sức lực.

Lâm Thi Thi không biết người giúp mình có phải vô tình chọn thời điểm này hay là đã thăm dò trước thời gian sinh hoạt của Chu Cầm và Lâm Đông Thuận nhưng dù là trường hợp nào thì cô ta cũng đã cảm ơn người đó rất lâu trong lòng.

Dùng hết sức đẩy cửa sổ ra, Lâm Thi Thi quay người nhìn lại căn phòng, vốn định mang theo một ít đồ đạc rời đi nhưng đột nhiên nhớ ra tất cả đồ đạc của mình đều đã bị Lâm Đông Thuận và Chu Cầm tịch thu đi lúc bọn họ lộ nguyên hình, cả căn phòng chỉ còn một chiếc giường và hai bộ quần áo.

Cho nên cho dù cô ta có muốn mang theo đồ đạc thì cũng căn bản không có gì để mang.

Cuối cùng Lâm Thi Thi liếc nhìn căn phòng giam giữ cô ta gần 1 năm với ánh mắt đầy hận thù, quay người bước lên mép giường, đạp lên chiếc thang rời khỏi căn phòng toàn bóng tối và đau khổ này.

Còn ở đằng xa, một người đàn ông dựa vào góc tường nhìn Lâm Thi Thi run rẩy trèo xuống thang, sau đó nghiến chặt răng chạy khỏi nhà họ Lâm, hắn mới quay người rời đi.

Mặc dù Lâm Thi Thi này cũng không phải người tốt lành gì nhưng cả nhà họ Lâm cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Ước chừng sắp tới có thể nhìn thấy bọn họ cắn xé lẫn nhau.

Mà Lâm Đông Thuận là lúc tan làm mới phát hiện ra có điều không ổn.

Ông ta tan làm lúc 6 giờ, kéo thân thể mệt mỏi từ bên ngoài về nhưng đột nhiên chú ý thấy bên cạnh cửa sổ tầng hai có một chiếc thang.

Lâm Đông Thuận ánh mắt khựng lại, nhìn theo chiếc thang lên trên, đột nhiên phát hiện căn phòng mà chiếc thang này nối đến chính là phòng của Lâm Thi Thi.

Mà lúc này, cửa sổ phòng của Lâm Thi Thi mở toang, gió thổi qua, cửa sổ cũng theo đó mà lay động.

Không phải, trước kia cửa sổ này vẫn luôn khóa mà, sao bây giờ lại...

Lâm Đông Thuận trợn tròn mắt, cuối cùng ý thức được điều gì đó, sắc mặt đại biến lao vào trong nhà.

Chu Cầm đã tỉnh, đang nấu cơm, nghe thấy Lâm Đông Thuận từ bên ngoài đi vào, còn chưa kịp nói với ông ta câu nào thì đã thấy Lâm Đông Thuận không màng gì cả chạy lên lầu, thậm chí đồ trên tay cũng không buông xuống.

"Ê, sao thế?"

Chu Cầm thấy kỳ lạ nhưng biểu cảm kỳ quái của Lâm Đông Thuận cũng khiến bà ta không khỏi bắt đầu căng thẳng, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?

Nhưng gần đây mọi chuyện trong nhà đều đang chuyển biến tốt đẹp, tình hình của con trai đã có thể thay thận rồi, bọn họ đã tìm được người có trình độ chuyên môn và đồng ý ra tay, mặc dù giá phẫu thuật có hơi đắt nhưng bọn họ cũng đang cố gắng gom tiền, bây giờ chỉ cần bán căn nhà này đi là có thể gom đủ tiền rồi.
Bình Luận (0)
Comment