Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129:

Chương 129: Chương 129: Chương 129:
"Mẹ, con..."

"Ôi, không phải chuyện của con!" Hoàng Linh thấy con gái hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Là anh con anh ấy lại chọc mẹ tức rồi, mẹ phiền anh ấy lắm!"

Hả?

Lại là Hoắc Kiêu sao?

Đỗ Minh Nguyệt kinh ngạc chớp chớp mắt.

Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với Hoắc Kiêu vài ngày nhưng trong ấn tượng của cô, Hoắc Kiêu là một người chín chắn, ổn trọng, làm việc chắc chắn.

Không ngờ cô lại có thể nghe được những lời như vậy từ miệng Hoàng Linh.

Giống như trong mắt Hoàng Linh, dù là người đàn ông chín chắn, ổn trọng đến đâu thì cũng chỉ là một thằng nhóc hư hỏng nghịch ngợm mà thôi.

Nghĩ đến đây, Đỗ Minh Nguyệt không hiểu sao lại muốn cười.

Thực sự không nhịn được, cô nhanh chóng cúi đầu che đi khóe môi đang nhếch lên của mình.

"A, anh ấy sao rồi?"

Bên cạnh, Hoắc Lị Lị vẫn đang thắc mắc hỏi.

Câu "Anh con không muốn kết hôn." của Hoàng Linh đã ở ngay bên miệng nhưng khi nhìn thấy con gái, bà ấy lại cố nuốt những lời này xuống.

Vào thời điểm quan trọng này mà nhắc đến chuyện này trước mặt con gái, khó tránh khỏi khiến cô ấy liên tưởng đến chuyện của mình.

Vì vậy, cuối cùng Hoàng Linh cũng cố nhịn, chỉ nói: "Tóm lại là anh con không khiến mẹ yên tâm, phiền chết đi được, thôi thôi, đừng để ý đến thằng bé đó nữa, các con ngoan ngoãn đi ăn cơm đi!"

Cuối cùng hai người cũng không hỏi ra được gì, chỉ có thể đi ăn cơm trước.

Trên bàn ăn, Đỗ Minh Nguyệt và Hoắc Lị Lị ngồi cạnh nhau, người ngồi đối diện cô vừa khéo là Hoắc Kiêu.

Có lẽ là vừa nghe Hoàng Linh kể xấu Hoắc Kiêu nên lúc này Đỗ Minh Nguyệt nhìn Hoắc Kiêu luôn cảm thấy hơi không tự nhiên.

Bởi vì cô vừa nhìn qua, cảnh tượng Hoắc Kiêu giống như một thanh niên nghịch ngợm cãi nhau với Hoàng Linh lại hiện lên trong đầu.

Cảnh tượng này thực sự trái ngược với dáng vẻ anh ngồi im lặng đối diện cô lúc này, khiến Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh có chút không dám nhìn thẳng, thậm chí thỉnh thoảng còn không nhịn được mà bật cười.

Lúc đầu Hoắc Kiêu không thấy có gì không ổn.

Dù sao thì bàn ăn cũng chỉ có vậy, hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt của Đỗ Minh Nguyệt khó tránh khỏi sẽ dừng lại trên người anh.

Chỉ là tại sao cô ấy lại đột nhiên cúi đầu cười khi nhìn thấy mình?

Hoắc Kiêu phản ứng đầu tiên là trên người mình có chỗ nào không ổn, anh không lộ vẻ gì mà kiểm tra lại dung mạo của mình nhưng phát hiện không có chỗ nào không ổn.

Vậy nên, cô ấy đang cười cái gì?

Có phải đột nhiên nghĩ đến chuyện gì vui không?

Hoắc Kiêu luôn cảm thấy kỳ lạ nhưng thực sự không nghĩ ra được, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, đoán rằng cô gái nhỏ này suy nghĩ nhảy cóc nên mới cười một cách khó hiểu như vậy.

Nhìn thế này, quả nhiên vẫn là một cô nhóc.

Hoắc Kiêu bất lực lắc đầu.

Mãi đến khi mọi người trên bàn ăn sắp ăn xong, Triệu Kim Hoa làm việc ở nhà ăn công xã mới về nhà.

Mặc dù bà ấy nấu cơm ở công xã nhưng công xã không bao ăn, muốn ăn cũng được, nhưng bà ấy phải nộp phiếu ăn.

Vì vậy, để tiết kiệm phiếu ăn, bà ấy đều nấu cơm xong vào buổi trưa rồi mới về nhà ăn.

Nhưng Hoàng Linh tính toán thời gian, đoán bà ấy sắp về nên bưng bát cơm đứng ở cửa vừa đợi người vừa ăn, khi nhìn thấy Triệu Kim Hoa về thì lập tức kéo bà ấy vào, đồng thời giải thích chuyện hôm nay hai nhà cùng ăn cơm ở đây.

Triệu Kim Hoa nghe xong, rất nhanh nhận ra rằng đây có lẽ là giải quyết xong chuyện của Hoắc Lị Lị nên cùng nhau ăn mừng.
Bình Luận (0)
Comment