Chương 138:
Chương 138:
Chương 138:
Hơn nữa nghe giọng điệu thì chủ nhân của tiếng khóc có vẻ là dì Hoàng Linh?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đỗ Vũ Kỳ và Đỗ Minh Nguyệt nhìn nhau, hai anh em đều cảm thấy không ổn, liền đổi hướng, đi sang nhà bên cạnh trước.
Vừa vào cửa, đã nghe thấy dì Hoàng Linh vừa khóc vừa nói: "Thằng nhóc thối nhẫn tâm, mới về có ba ngày đã muốn đi, mẹ biết ngay là tối hôm qua Lị Lị nói bên tai mẹ không ổn rồi, nói gì mà anh cả bận nhiệm vụ ở quân đội, anh về lâu như vậy rồi, e là sắp đi rồi, mẹ còn tưởng rằng sớm nhất thì con cũng phải đợi thêm hai ngày nữa, không ngờ hôm nay con đã muốn đi, được lắm, con đi đi, con đi đi, đi rồi thì tốt nhất sau này đừng về nữa!"
Hai anh em vừa nghe, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, hóa ra là Hoắc Kiêu sắp đi rồi, nếu không có gì bất ngờ thì chính là hôm nay.
Thực sự rất nhanh, anh mới về có ba ngày.
Nhưng tính cả thời gian trên đường thì kỳ nghỉ cũng đã mười ngày rồi.
Trong nhà, Hoắc Kiêu bất lực vô cùng, đi cũng không được, không đi cũng không xong.
Tối hôm qua anh còn cố ý bảo em gái báo trước với hai cụ già, nghĩ rằng họ sẽ có thời gian chuẩn bị tinh thần cho chuyện anh phải đi, không ngờ khi anh vừa nói ra ý định hôm nay sẽ đi thì mẹ anh lập tức đỏ hoe mắt khóc òa lên.
Những người quen biết Hoàng Linh đều biết bà ấy là người mạnh mẽ đến mức nào, tính tình cũng rất kiên cường, dù có khổ có mệt cũng không rơi một giọt nước mắt.
Ngay cả chuyện trước đây của em gái và nhà họ Hứa, bà ấy cũng chỉ đỏ hoe mắt, vẫn là vì tức giận nhưng bây giờ, nước mắt này thực sự nói đến là đến.
Hoắc Kiêu vừa đau đầu vừa thấy có lỗi.
"Mẹ, sau này con sẽ về, thật đấy, con chỉ đi về đơn vị làm việc thôi."
Hoàng Linh sao có thể không hiểu những lời anh nói nhưng không phải là không nỡ xa anh sao, vừa định mở miệng nói gì đó thì ánh mắt thoáng nhìn thấy anh em nhà họ Đỗ đang do dự ở cửa sân, khi tầm mắt dừng lại ở Đỗ Minh Nguyệt, Hoàng Linh khóc càng dữ dội hơn.
Con dâu tốt của bà ấy, Minh Nguyệt của bà ấy!
Bà ấy còn định nhân lúc con trai ở nhà mấy ngày này để cho hai người tiếp xúc nhiều hơn, kết quả ai ngờ thằng nhóc thối này hôm nay đã muốn đi rồi!
Anh đi rồi thì Minh Nguyệt phải làm sao đây, sợ là không bao lâu nữa sẽ bị những chàng trai khác theo đuổi mất.
Nghĩ đến đây, Hoàng Linh thực sự đau lòng vô cùng.
Nhìn lại Hoắc Kiêu, ánh mắt không nỡ xa anh đã giảm đi nhiều, ngược lại còn mang theo vài phần oán trách và hận rèn sắt không thành thép.
Hoắc Kiêu: "?"
Nhìn mẹ già của mình thay đổi sắc mặt, anh lại chẳng hiểu gì.
Đỗ Minh Nguyệt và Đỗ Vũ Kỳ ở cửa thấy dì Hoàng Linh không có chuyện gì, chỉ là không nỡ xa con trai thôi, hai người liền ăn ý rời đi.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà người ta, vẫn nên để không gian cho họ tự mình nói lời chia tay.
Anh em họ lại tiếp tục lên đường đến thị trấn, chỉ là nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy ở nhà họ Hoắc, đều không khỏi cảm thán.
"Anh Hoắc mới về có hai ba ngày đã phải đi, em nghe nói trước đó anh ấy đã bảy tám năm không về rồi, trách sao dì Hoàng Linh không nỡ xa anh ấy như vậy."
Đỗ Minh Nguyệt nói xong không khỏi khẽ thở dài.