Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142:

Chương 142: Chương 142: Chương 142:
Còn cân thịt ba chỉ còn lại, để đạt được hương vị thịt tối đa, Đỗ Minh Nguyệt vẫn chọn cách kho, lần này kho nhiều thứ hơn, bên trong cho thêm khoai tây và củ cải, kho đầy một nồi to!

Tất nhiên, nhà họ Đỗ ăn đồ ngon thì không thể quên nhà họ Hứa được, sau khi nấu xong, Triệu Kim Hoa còn vội vàng múc riêng hai bát mang sang nhà bên.

Hoàng Linh lần đầu tiên ăn đồ Đỗ Minh Nguyệt nấu, trực tiếp ngây người.

"Đây đều là Minh Nguyệt nấu sao?"

Triệu Kim Hoa cười đầy tự hào.

"Đúng vậy, tay nghề của con bé này còn tốt hơn cả tôi!"

Hoàng Linh nghe xong, vừa mừng vừa buồn.

Ôi, một cô gái tốt như vậy, sao lại không phải là con dâu nhà mình.

Đều tại thằng con trai thối Hoắc Kiêu kia!

Cuối cùng, Hoàng Linh vừa ăn đồ Đỗ Minh Nguyệt nấu, vừa mắng Hoắc Kiêu, ăn một miếng mắng một câu.

Hoắc Kiêu ở trong quân đội không nhịn được mà hắt hơi liên tục, khiến cấp trên bên cạnh nhìn anh một cái, quan tâm hỏi: "Hoắc Kiêu, cậu không bị cảm chứ?"

Hoắc Kiêu xoa mũi, lắc đầu.

"Không có."

Thể chất của anh vốn rất tốt, đã bao nhiêu năm không bị ốm, hơn nữa ngoài hắt hơi ra thì anh không có biểu hiện khó chịu nào khác nên có lẽ chỉ là trùng hợp.

Sư trưởng Hồ nhìn anh thêm lần nữa, xác định anh thực sự không có gì bất thường mới yên tâm.

"Mặc dù gần đây cậu đã hoàn thành nhiệm vụ trong tay nhưng biết đâu lần này cậu may mắn, được chia nhà thì sao, đến lúc đó đừng có mà ốm thật, đến sức chuyển nhà cũng không có."

Mặc dù lời nói của sư trưởng Hồ không chắc chắn nhưng chỉ có ông ấy biết, lần chia nhà này chắc chắn có phần của Hoắc Kiêu, vì ông ấy đã đích thân báo danh sách có tên anh.

Thực ra Hoắc Kiêu đã được thăng chức lên làm tiểu đoàn trưởng từ hai năm trước, trong quân đội của họ, chỉ cần là phó tiểu đoàn trưởng trở lên đều được chia riêng nhà ở cho gia đình.

Chỉ vì hai năm trước nhà ở cho gia đình quân nhân thiếu hụt, không ít chiến sĩ già đã lập gia đình muốn đưa vợ con đến đóng quân cùng, còn Hoắc Kiêu là một thanh niên độc thân, một mình ăn no cả nhà không đói nên không tranh giành danh sách với mọi người, thậm chí còn nhường lại danh sách hai lần.

Nhưng đầu năm nay, cấp trên thấy nhu cầu nhà ở cho gia đình vẫn không ngừng tăng lên, cuối cùng cũng nhẫn tâm, trực tiếp xin kinh phí xây thêm một khu nhà ở cho gia đình.

Vị trí của khu nhà ở cho gia đình này tất nhiên không thể bằng những khu nhà ở cho gia đình cũ trước đó nhưng điều kiện lại tốt hơn rất nhiều, mặc dù là nhà cấp bốn nhưng đều là nhà riêng biệt, còn có cả một cái sân nhỏ.

Thấy Hoắc Kiêu đã hai mươi sáu tuổi, lần này số lượng nhà ở cho gia đình cũng không ít, sư trưởng Hồ liền trực tiếp báo tên Hoắc Kiêu lên.

Binh lính dưới quyền mình thì mình phải thương, đã nhường mấy lần rồi, không có lý do gì bây giờ lại phải nhường cho người khác.

Hoắc Kiêu không hề biết chuyện này, chỉ nói một câu: "Tuỳ duyên thôi."

Thằng nhóc này.

Sư trưởng Hồ bất lực lắc đầu, rồi không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại thêm vài phần ngượng ngùng và do dự.

"Khụ khụ, bây giờ là giờ tan làm rồi, hay là chúng ta nói chuyện khác đi?"

Nhìn biểu cảm của cấp trên, Hoắc Kiêu đã hiểu trong lòng.

"Thủ trưởng, nếu là giới thiệu đối tượng cho tôi thì tôi vẫn giữ nguyên câu nói trước đó, không cần đâu."

Sư trưởng Hồ còn chưa kịp nói hết lời đã bị anh chặn họng, nhất thời không biết nên tức giận hay nên bất lực.
Bình Luận (0)
Comment