Chương 148:
Chương 148:
Chương 148:
Chuyện này đổi lại là ai cũng tức giận!
"Bản thân Hoắc Kiêu có năng lực rất nổi bật nhưng quê cậu ta ở nông thôn, không nói là gánh nặng nhưng đối với sự nghiệp và tương lai sau này của cậu ta thì chẳng có chút giúp đỡ nào, anh trai tôi dù sao cũng là người có danh có vị, đầu óc cậu ta không được thông minh lắm sao?"
"Nói đến Dĩnh Dĩnh, cô ấy là một cô gái tốt như vậy, đoàn văn công, thậm chí cả hòn đảo này, có ai sánh được với cô ấy về nhan sắc, vậy mà Hoắc Kiêu lại không trân trọng, hừ, tôi không biết mắt cậu ta cao đến mức nào nữa!"
"Tôi muốn xem xem sau này cậu ta có thể tìm được người vợ như thế nào, có thể hơn được một nửa Dĩnh Dĩnh của chúng ta không!"
Sư trưởng Hồ nghe vậy, không tự chủ được mà cau mày.
"Được rồi, chuyện này bà đừng nói nữa, Tiểu Hoắc không có ý đó, chẳng lẽ bà còn muốn ép cậu ấy và Trần Dĩnh thành đôi sao?"
"Một nồi thì phải có một vung, nồi và vung tốt đến mấy mà không hợp nhau thì cũng vô dụng, bà cứ mãi để tâm đến chuyện này làm gì."
Sư trưởng Hồ cũng không hiểu tại sao bà ta lại tức giận như vậy, thậm chí còn nhắc đến xuất thân của Hoắc Kiêu, sư trưởng Hồ nghe ra được sự khinh thường trong lời nói của bà ta.
Ông ấy trước kia cũng là nông dân chân lấm tay bùn nhưng sau này cũng nhờ vào nỗ lực của bản thân mà từng bước đi đến ngày hôm nay, vì vậy ông ấy rất không thích nghe người khác nói ai đó là người nông thôn.
Chỉ là dù sao đây cũng là người vợ đã gắn bó với mình mấy chục năm, ông ấy cũng không nói gì.
Trần Nhuế cảm thấy sư trưởng Hồ không hiểu mình, cuối cùng cũng lười đôi co với ông ấy.
Dù sao thì cứ chờ xem, bà ta muốn xem Hoắc Kiêu sau này có hối hận không!
Hoắc Kiêu không biết Trần Nhuế còn đang chờ mình hối hận, sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, anh liền viết một lá thư về nhà, báo cho gia đình biết chuyện mình được chia một căn hộ hai phòng một phòng khách có sân nhỏ, đồng thời viết trong thư bảo Hoàng Linh, Hoắc Dũng Đào và em gái Hoắc Lị Lị nếu có thời gian rảnh thì có thể đến đảo chơi một thời gian.
Những ngày lá thư đang trên đường đến đại đội Đào Hoa, nhà họ Hoắc lại xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, đó là Hoàng Linh bị ốm.
Lúc đầu chỉ đột nhiên thấy chóng mặt không có sức, bà ấy nghĩ mình chỉ mệt, ngủ một giấc là khỏi, kết quả không ngờ đến tối hôm sau lại sốt cao.
May mà Hoắc Dũng Đào không ngủ quá say, phát hiện bà ấy sốt cao liền lập tức cõng bà ấy đến trạm y tế xã.
Sốt có thể lớn có thể nhỏ, đại đội của họ từng có người bị sốt đến ngốc nghếch, vì vậy Hoắc Dũng Đào không dám chậm trễ chút nào.
Chỉ là ông ấy cũng rõ ràng không thể đưa người đến trạm y tế vào nửa đêm, chỉ có thể nhanh chóng gọi Hoắc Lị Lị dậy.
Nhưng khi gọi Hoắc Lị Lị, Hoắc Lị Lị còn chưa tỉnh, ngược lại là Đỗ Kiến Quốc và Triệu Kim Hoa ở nhà bên cạnh lại tỉnh trước.
"Nửa đêm thế này, có phải nhà bên cạnh xảy ra chuyện gì không?"
Triệu Kim Hoa nghe thấy động tĩnh, trong lòng bất an, vội vàng gọi Đỗ Kiến Quốc cùng dậy.
Đỗ Kiến Quốc cũng nghe thấy tiếng Hoắc Dũng Đào gọi ở phòng bên, vội vàng mặc quần áo rồi cùng Triệu Kim Hoa đi sang.
Vừa khéo gặp lúc Hoắc Dũng Đào gọi Hoắc Lị Lị xong chuẩn bị cõng Hoàng Linh, nghe thấy tiếng Đỗ Kiến Quốc hỏi ở ngoài cửa, ông ấy liền bước nhanh tới mở cửa.