Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 154 - Chương 154:

Chương 154: Chương 154: Chương 154:
Có thư sao?

Hoàng Linh ngẩn người, sau đó mừng rỡ.

Không ngoài dự đoán thì đây hẳn là thư của con trai Hoắc Kiêu gửi về, cơ bản mỗi tháng anh đều viết một lá thư về nhà, mà từ khi anh rời khỏi nhà mười mấy ngày trước thì vẫn chưa gửi thư về, tính ra thì bây giờ cũng đến lúc rồi.

Hoàng Linh vừa định sang phòng bên kia gọi Hoắc Lị Lị nhưng Hoắc Lị Lị đã nhanh chân hơn, không cần bà ấy gọi đã đến cửa rồi.

Đến cửa nhìn xem, quả nhiên là người đưa thư.

Hoắc Lị Lị nhận thư từ tay người đưa thư, lễ phép cảm ơn người đưa thư, sau đó vội vàng cầm thư đến phòng cha mẹ, đưa cho Hoàng Linh đang nằm trên giường.

Hoàng Linh đã học lớp xóa mù chữ mấy năm, cũng nhận ra được không ít chữ, cho nên thư luôn do bà ấy mở.

Bà ấy vừa xem thư vừa đọc những câu chữ trên đó.

Xem xong nội dung trong thư, trên mặt Hoàng Linh lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

"Anh trai con nói anh ấy được chia nhà rồi, còn là nhà mới hai phòng một phòng khách có sân, bảo chúng ta qua chơi!"

Bà ấy vừa đọc xong nội dung bức thư, Hoắc Lị Lị đương nhiên cũng biết chuyện này rồi nhưng điều đó không ngăn cản cô ấy cùng Hoàng Linh vui mừng.

"Anh trai thật lợi hại, sau này anh ấy có nhà riêng rồi, tốt quá!"

"Đúng vậy, đây thực sự là một chuyện tốt, trước đây mẹ còn nghĩ đến chuyện lúc nông nhàn sẽ đến đó chăm sóc anh ấy một thời gian, nấu cơm cho anh ấy nhưng ở đó chỉ có ký túc xá, mẹ đến cũng không có chỗ ở, bây giờ thì tốt rồi, có chỗ để ở rồi!"

Hoàng Linh gần như không do dự quyết định sẽ đến đảo tìm con trai!

Chỉ là vừa vui mừng lại đột nhiên nghĩ đến cơ thể mình, trong lòng lại có chút tiếc nuối.

"Mẹ cũng không biết đến bao giờ mới có thể hồi phục hoàn toàn, con trai mẹ bây giờ mới nhận nhà mới, chắc chắn phải dọn dẹp sạch sẽ, thằng bé đó vừa phải đi làm vừa phải dọn dẹp nhà cửa, làm sao mà làm xuể."

Mặc dù Hoắc Kiêu đã ra ngoài tự lập nhiều năm như vậy, kỹ năng sống cá nhân đã được nâng cao rất nhiều nhưng trong lòng mẹ Hoàng Linh, vẫn không khỏi lo lắng và quan tâm đến anh.

"Giá mà lúc này mẹ không bị ốm thì tốt, như vậy vừa khéo có thể đến dọn dẹp cho thằng bé."

Hoàng Linh càng nghĩ càng thấy mình bị ốm không đúng lúc, lại không nhịn được thở dài.

Hoắc Lị Lị ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng dặn dò: "Mẹ ơi, bác sĩ đã nói là mẹ cứ nghỉ ngơi trước, dưỡng bệnh cho khỏe, điều chỉnh tâm trạng, mẹ đừng lo lắng nữa."

Tâm trạng không tốt cũng không có lợi cho việc hồi phục bệnh, Hoắc Lị Lị không thể không ngăn cản mẹ mình nghĩ ngợi nhiều điều!

Vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của Đỗ Minh Nguyệt.

"Dì thế nào rồi, lại đang nghĩ gì vậy?"

Giọng cô mang theo ý cười nhưng lời nói lại mang theo trách móc nhàn nhạt, giống như đang nói dì sao lại không nghe lời vậy.

Giọng điệu này không những không khiến người ta khó chịu, mà còn khiến Hoàng Linh cảm thấy được an ủi hơn, bởi vì bà ấy biết Đỗ Minh Nguyệt đang quan tâm đến mình.

"Ôi, dì có làm gì đâu, chỉ thuận miệng nói vài câu thôi mà."

Không muốn để hai đứa con lo lắng cho mình nữa, Hoàng Linh đành tạm gác chuyện mình không thể đến đảo trong thời gian này sang một bên.

Trái lại Hoắc Lị Lị dạo này thường xuyên ở cùng Đỗ Minh Nguyệt, tình cảm càng ngày càng tốt, lúc này cũng không giấu chuyện anh trai Hoắc Kiêu gửi thư về.
Bình Luận (0)
Comment