Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166:

Chương 166: Chương 166: Chương 166:
Lâm Thi Thi nghe xong liền ngọt ngào nói với hắn một câu "Cảm ơn anh Tranh Lượng.", sau đó bảo nhân viên bán hàng lấy chiếc váy cô ta đã chọn xuống, nói vào phòng thử đồ bên trong thử xem sao.

Đây là trung tâm thương mại lớn nhất ở Hải Thị, mọi mặt điều kiện đều rất tốt, cũng có phòng thử đồ.

Lâm Thi Thi vào trong thử đồ, Vương Tranh Lượng thì bất đắc dĩ đứng đợi bên cạnh quầy, không ngờ tầm mắt chỉ lướt ra ngoài cửa kính, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

"Minh Nguyệt!"

Nhận ra bóng người quen thuộc kia là ai, Vương Tranh Lượng không chút do dự, trực tiếp chạy ra ngoài.

"Đỗ Minh Nguyệt, đứng lại cho anh!"

Hắn phải làm rõ xem lúc trước Đỗ Minh Nguyệt rời đi, lúc hủy hôn, có từng nghĩ đến hắn hay không!

Bây giờ hắn đối với Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên không còn để tâm như trước nữa nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, muốn đích thân tìm cô đòi một câu trả lời.

Lúc này trong đầu hắn toàn là Đỗ Minh Nguyệt, còn nhớ gì đến Lâm Thi Thi vẫn đang thay quần áo trong trung tâm thương mại nữa.

Chỉ là khi hắn đuổi theo bóng người kia chạy ra ngoài thì rất nhanh đã mất dấu.

Vương Tranh Lượng không cam lòng tiếp tục đuổi theo một đoạn đường nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đỗ Minh Nguyệt, cuối cùng chỉ có thể mặt mày ủ rũ chửi thầm một câu, rồi quay người đi về.

Mà sau khi hắn ta rời đi, Đỗ Minh Nguyệt mới từ một cửa hàng gần đó đi ra, nhìn theo bóng lưng Vương Tranh Lượng, Đỗ Minh Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó cô ở nhà ga nhìn thấy Lâm Thi Thi và Vương Tranh Lượng, để tránh xảy ra phiền phức nên kiên nhẫn đợi bọn họ đi trước rồi mới đi ra.

Kết quả không ngờ cô lại xui xẻo như vậy, tùy tiện đến trung tâm thương mại này dạo chơi, xem có thứ gì mình thích không tiện thể mua luôn, kết quả lại bị Vương Tranh Lượng phát hiện.

May mà cô tai thính, nghe thấy Vương Tranh Lượng gọi tên mình liền nhanh chóng tìm cách trốn đi, nhờ vậy mới không bị Vương Tranh Lượng tìm thấy.

Cô cũng không sợ bọn họ, chỉ là không biết nếu Vương Tranh Lượng chặn mình lại thì sẽ gây ra chuyện gì, sẽ mất bao nhiêu thời gian, cô còn phải đợi chuyến tàu hai tiếng nữa, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào thời điểm quan trọng này được.

Đợi đến khi bóng dáng Vương Tranh Lượng đi xa, cô mới đi về phía nhà ga.

Có hai người bọn họ ở đó, cô cũng không định tiếp tục đi dạo nữa, tránh cho xui xẻo lại đụng mặt bọn họ.

Chỉ là cô không biết rằng, mặc dù cô không đụng mặt Vương Tranh Lượng nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của hắn.

Bên kia trong trung tâm thương mại, Lâm Thi Thi thử đồ xong đi ra khỏi phòng thử đồ, vốn định vui vẻ khoe với Vương Tranh Lượng, kết quả không ngờ cô ta vừa ra ngoài, lại phát hiện Vương Tranh Lượng không còn đứng ở chỗ vừa nãy nữa.

Lâm Thi Thi sửng sốt, sắc mặt lập tức sa sầm, hỏi nhân viên bán hàng.

"Chồng sắp cưới của tôi đâu?"

Nhân viên bán hàng suy nghĩ một lúc, nhớ lại: "Hình như vừa nãy anh ấy thấy người quen ở bên ngoài, đuổi theo ra ngoài rồi."

Người quen?

Lâm Thi Thi cau mày, vô thức hỏi: "Nam hay nữ?"

Nhân viên bán hàng nhìn vẻ cảnh giác đề phòng của Lâm Thi Thi, chỉ muốn trợn trắng mắt.

"Tôi làm sao biết được, bên ngoài đường đông người như vậy, làm sao tôi biết được anh ấy nhìn thấy ai."

Thấy sắc mặt Lâm Thi Thi càng lúc càng khó coi, nhân viên bán hàng có hơi lo cô ta nổi giận sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của mình nên bổ sung thêm một câu.
Bình Luận (0)
Comment