Chương 175:
Chương 175:
Chương 175:
Nhưng có một lời hứa hôn ước thực sự không phải chuyện tốt, Trần Nhuế vẫn cảm thấy nên để cháu gái từ bỏ một số suy nghĩ thì hơn.
"Được, bất kể thế nào, cô gái kia cũng đã từ xa đến, với tư cách là lãnh đạo của cậu, tôi cũng muốn tận tình tiếp đón, hay là cậu dành thời gian đưa cô ấy đến ăn một bữa cơm đi."
Mặc dù người đến không phải là cha mẹ của Hoắc Kiêu khiến sư trưởng Hồ có chút thất vọng nhưng khách đến là khách, cùng nhau ăn một bữa cơm vẫn được.
Quyền quyết định chuyện này không nằm ở anh, vì vậy Hoắc Kiêu chỉ có thể nói: "Tôi về hỏi cô ấy xem sao."
Nếu Đỗ Minh Nguyệt muốn đến thì anh cũng sẽ không ngăn cản.
Tất nhiên, nếu cô không muốn đến thì anh càng không ép buộc.
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, cậu về trước đi."
Sư trưởng Hồ biết lúc này chỉ có một mình Đỗ Minh Nguyệt ở nhà, cũng không giữ Hoắc Kiêu lại nữa, còn giục anh về nhà nhanh.
Hoắc Kiêu gật đầu, nhanh chóng quay người rời đi.
Mà trong lúc anh đi trả xe, Đỗ Minh Nguyệt đã thu dọn xong hành lý của mình.
Lần này cô đến không mang theo nhiều quần áo nên thu dọn rất nhanh.
Thu dọn xong hành lý, cô thấy Hoắc Kiêu vẫn chưa về, do dự một chút, vẫn đi đến nhà bếp.
Chỉ thấy nhà bếp trống không, chỉ có một cái bếp nhỏ đặt ở góc, trên bếp thậm chí không có nồi, có thể thấy Hoắc Kiêu không nấu ăn ở nhà, chắc là vẫn ăn ở căng tin.
Đỗ Minh Nguyệt vốn định nấu một bữa cơm, đợi lát nữa Hoắc Kiêu về cùng ăn nhưng nhìn tình hình hiện tại, quả thực là xảo phụ khó nấu được bữa cơm không có gạo.
Mặc dù không chắc mình sẽ ở đây bao lâu nhưng cô không định cứ theo Hoắc Kiêu ăn ở căng tin mãi.
Đùa à, cô đến đảo Hải ngoài việc định tiếp xúc nhiều hơn với Hoắc Kiêu, còn có một mục đích khác, đó chính là nhân cơ hội này đến ăn hải sản!
Hơn nữa trên đường đến đảo cô đã quan sát rất kỹ, vùng biển này thực sự có không ít đồ ngon, ngay ở ven biển cũng có thể nhìn thấy những con nghêu bị nước biển thổi bay cát nửa che nửa đậy ẩn dưới cát.
Nếu không phải lúc đó Hoắc Kiêu và những người khác ở đó khiến cô không tiện xuống xe đào thì lúc này e rằng đã đào được đầy một rổ nghêu rồi.
Nghêu tuy nhỏ nhưng chế biến xong cũng rất ngon, nào là nghêu xào, nghêu hấp, còn có nghêu nấu canh miến...
Chỉ trong chốc lát, Đỗ Minh Nguyệt đã nghĩ ra vô số cách chế biến nghêu.
Vì vậy cô nhất định phải tự nấu ăn!
Đang lúc cô nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ đến cửa hàng cung ứng trên đảo Hải xem mua một số đồ dùng nhà bếp thì Hoắc Kiêu đã về, đồng thời trên tay còn cầm hai hộp cơm nhôm.
Thấy Minh Nguyệt nhìn sang, anh liền đặt hộp cơm lên bàn, rồi giải thích: "Ăn cơm đi, anh vừa mới đi lấy ở căng tin, đi hơi muộn nên có thể không còn đồ ăn ngon."
Bữa đầu tiên đến đảo Hải đã phải ăn thức ăn thừa ở căng tin, Hoắc Kiêu ít nhiều cũng cảm thấy có lỗi với Đỗ Minh Nguyệt.
Nhưng may là Đỗ Minh Nguyệt không để bụng, cô đã đi xe lâu như vậy, sớm đã đói bụng, lúc này có gì ăn được để no bụng là được.
"Không sao đâu anh Hoắc, em vẫn chưa ăn đồ ăn ở căng tin quân đội bao giờ, chắc chắn rất ngon!"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nói vừa giúp Hoắc Kiêu dọn dẹp.
Lời này của cô hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng.
Phải biết ở thời đại này, người có thể làm việc ở căng tin của các đơn vị thì không có bản lĩnh là tuyệt đối không được, hơn nữa như căng tin lớn của quân đội có hàng nghìn người như thế này, tay nghề của đầu bếp càng phải đạt đến mức tinh thông.