Chương 185:
Chương 185:
Chương 185:
Nhưng lúc này hai đứa trẻ tuy thấy cay nhưng tay vẫn không dừng lại được.
Ban đầu là em trai Tiểu Oa ăn một con rồi tiếp tục ăn con thứ hai, anh trai Đại Oa còn muốn ngăn cản nhưng Tiểu Oa tuy còn nhỏ nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, trực tiếp cầm một con ngao cay bỏ vào miệng anh trai, lập tức chặn họng anh trai lại.
Sau đó... mới thành ra cảnh tượng như bây giờ, hai đứa trẻ ăn đến nỗi không dừng lại được.
Ngô đại tỷ nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt.
"Hai đứa làm gì vậy!"
Vừa nãy vì vội xào thức ăn nên cô ấy không biết Đỗ Minh Nguyệt đã tặng gì cho mình.
Nhưng bất kể là món gì, mẹ còn chưa lên bàn, làm sao có thể để con cái tự ăn trước, như vậy là vô lễ.
Hai đứa trẻ nghe thấy giọng cô ấy, lập tức rụt tay lại, cũng nhận ra rằng mình ăn trước khi mẹ lên bàn là sai.
Nhưng chúng thực sự không nhịn được.
Đại Oa cúi đầu đầy xấu hổ, Tiểu Oa cũng hơi sợ hãi nhưng vẫn mạnh dạn nói.
"Mẹ, mẹ nhanh đến ăn đi, đây là chị Minh Nguyệt làm, ngon lắm!"
"Con không cố ý ăn đâu, chỉ là không nhịn được."
Ngô đại tỷ sắp bị thằng con trai này chọc cười.
Hợp lý ra thì còn phải trách món Đỗ Minh Nguyệt làm quá ngon sao?
Ngô đại tỷ vừa thấy buồn cười, trong lòng lại không khỏi tò mò.
Cô ấy tự nhận tay nghề nấu ăn của mình không tệ, dù sao trước kia chưa kết hôn khi còn là con gái ở nhà vẫn luôn nấu cơm, sau khi kết hôn, cơm nước trong nhà cũng do cô ấy nấu, cho nên về cơ bản cô ấy biết nấu mọi món, hai đứa trẻ ăn cơm của cũng luôn khen cô ấy nấu ngon.
Có thể nói khẩu vị của bọn trẻ đã được cô ấy nuôi rất tốt nên hơi kén chọn.
Cho nên lúc này nghe chúng nói như vậy, trong lòng Ngô đại tỷ không khỏi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ món ăn của cô gái Đỗ Minh Nguyệt này thực sự ngon đến vậy sao?
Ngô đại tỷ bưng thức ăn, bước nhanh đến bên bàn.
Cô ấy tò mò không biết Đỗ Minh Nguyệt đã làm món gì ngon, kết quả nhìn lại, mới phát hiện ra đây là ngao?
Thứ này không phải không ngon sao, ăn một miếng toàn là cát, cũng chẳng có thịt, làm sao có thể ngon được?
Có phải là hai đứa trẻ bình thường không được ăn thứ này nên lúc này tò mò chiếm phần lớn không?
Nhưng dù sao thì đây cũng là tấm lòng của người ta, Ngô đại tỷ cũng không nói gì.
"Được rồi, ăn cơm thôi, cha các con đi làm nhiệm vụ rồi, mấy ngày nay không ở nhà."
Chồng Ngô đại tỷ và Hoắc Kiêu cùng ở một doanh trại, hai người đi làm nhiệm vụ cũng cùng nhau, cho nên nửa đêm cũng đã rời khỏi nhà.
Hai đứa trẻ cũng lúc này mới biết chuyện này, chúng còn tưởng rằng cha chỉ đi làm như mọi khi.
"Thật đáng tiếc, cha không được ăn món ngon như vậy!"
Tiểu Oa lắc đầu thở dài.
Ngô đại tỷ cười bất đắc dĩ.
"Được rồi, con mau ăn cơm đi!"
Cô ấy vừa lẩm bẩm vừa đưa tay vào hộp cơm.
Trước khi ăn ngao, cô ấy còn nghĩ, bây giờ doanh trưởng Hoắc cũng đi làm nhiệm vụ rồi, nhà anh bây giờ chắc chỉ còn Đỗ Minh Nguyệt, một cô gái mới đến đảo, chắc là chưa quen biết ai, nhiều việc không biết phải làm thế nào.
Cho nên cô ấy định khi nào rảnh rỗi sẽ đến chơi với cô, rồi dẫn cô đi dạo quanh đảo.
Nhưng khi đôi đũa đưa lên miệng, mọi suy nghĩ đều bị bỏ lại phía sau, lúc đó trong đầu cô ấy chỉ có một ý nghĩ——
Ôi trời ơi, sao món này lại ngon thế này, sao lại thơm thế này!