Chương 193:
Chương 193:
Chương 193:
"Cái gì? Vị hôn thê?!"
Trần Dĩnh kinh ngạc đến mức gần như mất tiếng.
"Trước đây sao anh ấy không nói gì"
Trần Nhuế thấy vậy thì nhếch mép.
"Ai mà biết được, có khi là thấy có một vị hôn thê ở quê thì mất mặt lắm."
Hoặc là không muốn thừa nhận mối hôn sự này, muốn tìm một người có điều kiện tốt hơn?
Tóm lại thì dù thế nào đi chăng nữa, Hoắc Kiêu có một vị hôn thê, hơn nữa vị hôn thê đó còn từ quê xa xôi tìm đến anh, chuyện này khiến Trần Nhuế không còn cảm thấy tốt đẹp về anh như trước nữa.
Bà ta luôn cảm thấy Hoắc Kiêu đã lừa dối họ, là một người rất có tâm cơ.
Lúc này Trần Dĩnh không còn tâm trạng nghe dì phân tích nữa, trong đầu cô ta chỉ toàn là suy nghĩ Hoắc Kiêu có vị hôn thê ở quê.
Anh đã có vị hôn thê rồi, vậy mà trước đây cô ta còn cố tình đi tìm anh, như vậy thì tính là gì, cô ta mất mặt quá!
Hơn nữa lúc đó anh còn không nói với cô ta rằng anh có vị hôn thê, còn trơ mắt nhìn cô ta ngốc nghếch lượn lờ trước mặt anh, anh có phải là cảm thấy mình rất có thành tựu không!
"Anh ấy thật quá đáng! Dì ơi, anh ấy cứ lừa chúng ta như vậy, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ như vậy sao?"
Thấy cháu gái Trần Dĩnh tức đến đỏ cả mặt, Trần Nhuế cũng hùa theo chửi vài câu nhưng sau đó lại cau mày nói: "Chuyện này hiện tại xem ra chỉ có thể như vậy, dù sao thì giữa cháu và Hoắc Kiêu vốn chẳng có quan hệ gì, anh ta có nói chuyện vị hôn thê hay không cũng chẳng liên quan gì đến con."
"Nhưng nếu không phải anh ấy giấu chuyện anh ấy có vị hôn thê thì cháu có thể thích anh ấy sao!"
Lúc này Trần Dĩnh cảm thấy vô cùng mất mặt, cô ta chỉ may mắn là chuyện cô ta thích Hoắc Kiêu chỉ có dì và chú biết.
Nếu không thì nếu để người khác biết được, cô ta còn mặt mũi nào mà gặp người nữa!
Hôm qua Trần Nhuế vừa mới bị sư trưởng Hồ nhắc nhở, biết rằng chuyện này vốn dĩ họ không chiếm được nhiều lý lẽ, hơn nữa nếu làm lớn chuyện thì cuối cùng người bị tổn hại danh dự lại là Trần Dĩnh.
"Thôi bỏ đi, coi như chúng ta mua một bài học, nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta, sau này đừng nghĩ đến anh ta nữa."
Sáng nay Trần Nhuế gọi Trần Dĩnh đến ăn cơm, chính là muốn nói cho cô ta biết chuyện này.
"Sau này coi như không có người này, biết chưa?"
"Chờ qua một thời gian nữa dì sẽ bảo chú tìm người cho cháu, nhất định sẽ giới thiệu cho cháu một người đàn ông ưu tú hơn Hoắc Kiêu gấp trăm lần, đến lúc đó hai đứa kết hôn, để anh ta hối hận đi!"
Vị hôn thê ở quê thì sao chứ, có thể so sánh với Trần Dĩnh được sao?
Trần Dĩnh tức giận một lúc thì cũng bình tĩnh lại.
Không bình tĩnh cũng không được, giống như dì cô ta nói, nếu cô ta thực sự đi tìm Hoắc Kiêu gây chuyện thì người mất mặt lại chính là cô ta.
Dù sao cô ta cũng là con gái nhà lành, với Hoắc Kiêu không có danh phận, làm sao có tư cách chạy đến hỏi chuyện về vị hôn thê của anh, chẳng phải là nói cho mọi người biết là Trần Dĩnh cô đây là đang vội vã muốn gả cho Hoắc Kiêu sao!
Nhưng nghĩ thông thì nghĩ thông, Trần Dĩnh vẫn hận Hoắc Kiêu.
Kéo theo đó là cô ta cũng đầy oán niệm với vị hôn thê chưa từng gặp mặt của anh.
Nếu không có người đó thì biết đâu Hoắc Kiêu đã sớm ở bên cô ta rồi.