Chương 200:
Chương 200:
Chương 200:
Đối với những việc có thể kiếm tiền, Đỗ Minh Nguyệt đều rất hăng hái, cả một buổi chiều đều bận rộn trong sân rửa và chế biến đồ ăn nguội, mùi thơm lan tỏa khắp khu nhà tập thể.
Buổi tối, nhìn những chậu lớn đầy ắp đồ ăn nguội mới ra lò như cá chế biến sẵn, bạch tuộc chế biến sẵn, tôm rang muối, cua rang cay, Đỗ Minh Nguyệt như nhìn thấy từng đống tiền.
Tiền ơi, tôi đến đây!
Mà lúc này, Hoắc Kiêu đang làm nhiệm vụ ở nơi xa xôi, trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, anh vừa uống nước vừa nhíu mày thở dài trong lòng.
Không biết anh đi vội như vậy, Minh Nguyệt ở đảo bên kia có quen không?
Hoặc có gặp phải khó khăn gì không.
Dù sao cô cũng còn nhỏ, lại còn là lần đầu tiên đến nơi như vậy, kết quả là sau khi đến nơi thì người duy nhất cô quen biết - chính là anh, lại vội vã rời đi vào nửa đêm, thậm chí không kịp nói lời tạm biệt và dặn dò cô lấy một câu.
Bây giờ cô hẳn là rất hoảng loạn và bất lực.
Dù sao thì chuyện lần này cũng là lỗi của anh, mặc dù thực hiện nhiệm vụ là trách nhiệm của anh.
Lần đầu tiên, Hoắc Kiêu trong thời gian làm nhiệm vụ lại vô cùng mong muốn nhiệm vụ kết thúc nhanh chóng, để trở về đảo.
Chiều tối hôm đó, những người sống gần Đỗ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy mình liên tục đắm chìm trong sự hưởng thụ và giày vò.
Hưởng thụ tất nhiên là vì trong không khí không ngừng truyền đến từng đợt hương thơm, dù không được nếm thử nhưng cũng đủ khiến người ta vui vẻ.
Còn giày vò, cũng chính là vì món ăn ngon này.
Ngửi lâu thì bụng đói, vấn đề là đói rồi lại không được ăn, cứ thèm thuồng mãi, như vậy chẳng phải là giày vò sao!
Đỗ Minh Nguyệt - thủ phạm gây ra chuyện này lại không hề hay biết, cô đã sớm nằm xuống, chuẩn bị cho việc ngày mai đến cửa hàng bách hóa để giành lấy công việc kinh doanh của mình!
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt đã đóng gói những món ăn làm hôm qua rồi đến cửa hàng bách hóa.
Hôm qua cô cố tình làm một số món có thể ăn nguội, ngay cả tôm rang muối khi ăn nguội cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến hương vị, hơn nữa cô còn rất tinh ý chọn vào buổi sáng, thời điểm có nhiều người đi mua đồ ăn nhất.
Để làm gì?
Tất nhiên là để nhân cơ hội này mang những thứ mình làm ra cho mọi người biết đến rồi.
Rốt cuộc thì sau này những người đi mua đồ ăn này chính là nhóm khách hàng chính của cô.
Đỗ Minh Nguyệt xách mấy hộp cơm vội vã đến cửa hàng bách hóa.
Lúc này chính là thời điểm những người đi mua đồ ăn đi lại tấp nập, quầy rau nằm ngay cạnh cửa hàng bách hóa, còn quầy bày hải sản thì vừa vặn nằm giữa hai quầy hàng.
Đỗ Minh Nguyệt đi qua xem một chút, phát hiện ra người mua đồ ăn nhiều hơn, người mua hải sản thì chẳng có bao nhiêu.
Có lẽ là vì mọi người vẫn luôn sống ở ven biển, cho nên mức độ quý hiếm của hải sản không lớn lắm.
Anh chàng bán hải sản ở cửa hàng bách hóa mà cô gặp hôm qua thấy Đỗ Minh Nguyệt đến thì còn ngẩn người.
"Ồ, cô đến sớm thế à?"
Đỗ Minh Nguyệt cười mị mị gật đầu, sau đó mở hộp cơm mình mang đến, đưa đến trước mặt hắn nói: "Tôi đã làm xong đồ rồi, anh xem trước đi?"
Vừa khéo lúc này không có ai đến mua hải sản, anh chàng kia liền nhận lấy hộp cơm trong tay Đỗ Minh Nguyệt.
Hôm qua hắn đã bàn bạc với quản lý Cát, nếu đồ Đỗ Minh Nguyệt làm có hương vị không tệ thì có thể trước tiên thu một ít đồ cô làm về bán thử, xem tình hình thế nào, nếu số người mua không ít thì có lẽ có thể tiếp tục thực hiện ý tưởng này.