Chương 211:
Chương 211:
Chương 211:
Hai người nhìn nhau, cũng ngây người nhưng ngay giây tiếp theo, cả hai đều cười.
Đây là chuyện tốt, đủ để chứng minh mọi người rất đón nhận món này!
Kể cả trừ đi khách hàng lớn là Xuân Anh, những khách hàng còn lại cũng không ít, thậm chí ước chừng những người không mua được cũng phải có mười mấy người, một người cho dù chỉ mua một cân thì cũng không đủ bán!
Không được, đến ba giờ chiều khi Đỗ Minh Nguyệt đến lấy hải sản, phải nói với cô để cô làm nhiều hơn một chút vào ngày mai mới được!
Đỗ Minh Nguyệt không biết tình hình buôn bán tấp nập ở hợp tác xã, cô vẫn đang ở nhà ăn sáng.
Món mì hải sản khiến mọi người bao gồm cả cô đều ăn đến mức thỏa mãn không thôi, ôm bụng ợ liên tục.
Ăn sáng xong, Đỗ Minh Nguyệt rảnh rỗi không có việc gì làm, đang định làm thêm một số món ăn khác, chẳng hạn như rong biển trộn sứa biển các loại, kết quả mới vừa dọn rong biển long sụn nhặt được ở bãi biển hôm trước ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng người đưa thư ở cửa.
"Nhà đồng chí Hoắc Kiêu có người không?"
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt, lập tức đặt đồ trong tay xuống, đi đến bên cửa.
"Có!"
Nghe thấy có người ở trong sân, người đưa thư lập tức nói: "Ra lấy hộ, có thư của đồng chí Đỗ Minh Nguyệt!"
Có thư của cô sao?
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Người có thể viết thư cho cô ở đảo này, không phải người nhà cô thì cũng là người nhà họ Hoắc, bởi vì chỉ có hai nhà họ biết cô đến đảo, cũng biết địa chỉ của Hoắc Kiêu ở đảo này.
Đỗ Minh Nguyệt ra ngoài, rất nhanh đã ký nhận thư, đợi người đưa thư đi rồi, cô mở thư ra xem, quả nhiên là thư từ quê nhà gửi đến, người gửi thư là anh trai Đỗ Vũ Kỳ.
Cô mới đến đảo chưa đầy bốn năm ngày, mà lá thư này đã được gửi đến, tính toán thời gian, e là khi cô còn trên tàu thì lá thư này đã bắt đầu được gửi đến đây rồi.
Sợ là có chuyện gì gấp ở nhà, Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày lập tức cúi đầu xem nội dung trong thư.
May mà sau khi xem xong cô đã thở phào nhẹ nhõm, mọi người trong nhà đều bình an, chỉ là có thứ phiền phức liên lạc với họ.
Thứ phiền phức đó không phải ai khác, chính là nhà họ Lâm.
Trong thư, anh trai nói với cô, trước khi cô lên tàu chưa được hai ngày thì sau đó họ đã nhận được thư từ nhà họ Lâm ở Hải Thị, người gửi thư bên đó là Lâm Thi Thi nhưng nội dung thư lại là lời của cả gia đình nhà họ Lâm nói chung.
Bên đó Lâm Đông Thuận và Chu Cầm bày tỏ nỗi nhớ Đỗ Minh Nguyệt, nói cô đã về nhà họ Đỗ hơn một tháng rồi, trong nhà không có cô không quen, muốn cô đến Hải Thị chơi.
Còn Lâm Thi Thi cũng nhân cơ hội bày tỏ nỗi nhớ nhà họ Đỗ.
Nói xong những lời sướt mướt này, cô ta còn nhắc đến chuyện trước đó vô tình nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt ở ga tàu, lo lắng hỏi Đỗ Minh Nguyệt đến Hải Thị có phải xảy ra chuyện gì không, có cần họ giúp đỡ không, nếu cần giúp đỡ thì họ nhất định sẽ giúp hết sức.
Đỗ Minh Nguyệt xem xong lời anh trai chuyển cho mình, trực tiếp bật cười.
Lâm Thi Thi sẽ tốt bụng giúp cô sao?
Cô ngốc lắm mới tin.
Chỉ cần nhìn cách Lâm Thi Thi trước đó không tiếc bất cứ giá nào, dùng hết sức lực đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm, cả đời không muốn cô quay về thì cô ta tuyệt đối không thể tốt bụng ra tay giúp đỡ.