Chương 230:
Chương 230:
Chương 230:
Mặc dù anh không mấy khi nấu ăn nhưng cũng biết rằng có vẻ như không có nhiều người ăn ngao.
Vậy nên, có phải vì bây giờ cô không mua được hải sản khác nên mới đi nhặt ngao không?
Nhưng nghĩ đến số tiền mà Đỗ Minh Nguyệt nhận được từ cửa hàng cung ứng vào buổi sáng, anh lại thấy rằng phỏng đoán này có vẻ không chính xác.
Cuối cùng anh suy nghĩ một chút, bất kể Đỗ Minh Nguyệt có lý do gì muốn đi nhặt ngao, anh cũng đang rảnh, hay là đi giúp cô vậy.
"Hả? Anh Hoắc, anh cũng đi sao?"
Nghe Hoắc Kiêu nói vậy, Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
"Được thôi, vậy chúng ta cùng đi!"
Như vậy thì sẽ có thêm một người giúp đỡ, còn có thể giảm bớt khối lượng công việc của cô!
Đỗ Minh Nguyệt không khỏi cảm thán thêm một lần nữa trong lòng, anh Hoắc quả nhiên là một người tốt.
Hoắc Kiêu không có gì phải chuẩn bị, hai người nhanh chóng cùng nhau lên đường.
Nhưng vừa khóa cổng sân xong, Đỗ Minh Nguyệt và Hoắc Kiêu lại nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ gần đó.
Hai người dừng động tác, vô thức nhìn về phía có tiếng khóc, liền thấy một người phụ nữ nhà hàng xóm đang che chở cho đứa trẻ, bên cạnh có một người đàn ông đang vừa chửi vừa đẩy hai mẹ con.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn kỹ, rất nhanh đã nhận ra người phụ nữ bị đẩy là ai, chính là Trịnh Chiêu Đệ đã đến hỏi cô cách làm ngao hai ngày trước, nói là làm cho con gái ăn.
Mặc dù không rõ cả nhà họ đã xảy ra mâu thuẫn gì nhưng một người đàn ông to lớn lại bắt nạt vợ con mình như vậy, với tư cách là phụ nữ, Đỗ Minh Nguyệt cau mày, lập tức muốn tiến lên ngăn cản.
Hoắc Kiêu bên cạnh đột nhiên đưa tay cản cô lại.
Đỗ Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh, vội vàng nói: "Anh Hoắc, anh..."
Tại sao lại cản cô, không thấy tình hình bên kia sao?
Không phải là anh quen người đàn ông đó, muốn bao che cho anh ta chứ!
May mà ngay giây tiếp theo, cô nghe Hoắc Kiêu nói: "Để anh đi."
Anh quen người đàn ông hàng xóm đó, tên là Vương Lãng, không cùng đơn vị với anh nhưng vì nhà được phân đến cùng một chỗ nên cũng đã gặp nhau vài lần.
Thậm chí trong những ngày Hoắc Kiêu chuyển đến ở, thỉnh thoảng anh cũng nghe thấy tiếng trách mắng rất lớn từ nhà bên cạnh, hầu như đều là giọng của đàn ông.
Vì đây là chuyện gia đình của người khác, ngoài việc thỉnh thoảng hơi ồn ào, Hoắc Kiêu cũng không can thiệp nhiều.
Nhưng lúc này, anh không thể trơ mắt nhìn một người lính hướng nắm đấm vào gia đình mình, vợ và con mình.
Ngay khi cái tát của Vương Lãng sắp giáng xuống Trịnh Chiêu Đệ lần nữa, Hoắc Kiêu đã nhanh tay chộp lấy tay hắn ta, đồng thời trầm giọng nói: "Vương Lãng!"
Vương Lãng nghe thấy tiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn.
Khi thấy Hoắc Kiêu mặt không biểu cảm nhìn mình, trong lòng hắn ta lập tức thoáng qua một tia chột dạ nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.
Hắn ta có làm gì sai đâu, hắn ta chỉ đang dạy dỗ vợ mình thôi, cho dù Hoắc Kiêu có bản lĩnh đến đâu thì cũng không thể quản đến chuyện nhà hắn ta được.
Nhận ra điều này, trên mặt Vương Lãng không hề có chút hối hận nào, ngược lại còn không kiên nhẫn nhìn Hoắc Kiêu, hỏi: "Đoàn trưởng Hoắc, anh có chuyện gì không?"
Người này, vậy mà còn dám hỏi Hoắc Kiêu có chuyện gì!
Đỗ Minh Nguyệt bên cạnh nghe mà muốn chửi thẳng vào mặt hắn ta.
Hoắc Kiêu cau mày, sau khi buông tay Vương Lãng ra thì lập tức đáp: "Có chuyện gì thì nói tử tế, đừng động chân động tay, đây là người nhà của anh."