Chương 236:
Chương 236:
Chương 236:
Ví dụ như các loại nộm chẳng hạn.
Nộm vừa ngon vừa rẻ, ở thời hiện đại, Đỗ Minh Nguyệt hầu như cách vài ngày lại tự làm một phần đầy ắp, nếu lười làm thì có thể ra siêu thị hoặc chợ mua, ăn với cơm rất tiện.
Đến lúc đó nếu định giá rẻ một chút thì chắc cũng không ít người mua.
Cả buổi sáng, Đỗ Minh Nguyệt đều bận rộn xử lý ngao, Hoắc Kiêu muốn giúp nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Đỗ Minh Nguyệt làm những việc này thì thích tự mình làm, có nhiều người thì cô còn thấy vướng tay vướng chân, bèn bảo Hoắc Kiêu tự đi làm việc của mình, tạm thời không cần quan tâm đến cô.
Nghe vậy, Hoắc Kiêu lặng lẽ đi ra ngoài.
Chỉ là hiếm khi được nghỉ, nhất thời anh cũng không nghĩ ra mình nên làm gì.
Trước khi Đỗ Minh Nguyệt đến đảo, anh thường cùng đồng đội đến trường huấn luyện để rèn luyện, hoặc ra biển đi dạo.
Nhưng bây giờ Đỗ Minh Nguyệt ở đây, anh không yên tâm để cô ở nhà một mình, sợ lúc nào đó cô sẽ cần anh giúp đỡ nên không định đến trường huấn luyện của quân đội.
Chỉ là hình như cô cũng không cần anh.
Hoắc Kiêu hiếm khi cảm thấy bất lực.
Đang lúc anh nghĩ xem có nên đến trường huấn luyện để rèn luyện một chút không thì đột nhiên nhìn thấy xa xa có mấy bóng người quen thuộc đang đi về phía này.
Hoắc Kiêu nhìn kỹ, phát hiện ra mấy bóng người đó đúng là binh lính dưới quyền anh, còn là mấy người do Trương Hoành Quang đại diện, tuổi nhỏ nhất, cũng là những người không đứng đắn nhất.
Cái gọi là không đứng đắn của Hoắc Kiêu, không phải nói Trương Hoành Quang và những người khác không chịu sự quản lý.
Ngược lại, năng lực của mấy người họ thực ra đều rất tốt, chỉ là vì tuổi còn nhỏ, tính tình không ổn định, thường xuyên bị mắng.
Có lẽ cũng vì tuổi nhỏ hay quên, mỗi lần bị mắng, mấy người họ cũng không thực sự tức giận, quay lưng lại là lại bắt đầu gọi Hoắc Kiêu là đại ca.
Lúc này người còn chưa đến trước mặt Hoắc Kiêu thì giọng nói đã đến rồi.
"Đại ca!"
"Đại ca, chúng em đến thăm anh!"
Hoắc Kiêu nghe vậy chỉ muốn bật cười.
Ở quân đội ngày nào cũng gặp, đám nhóc này còn có thể cố ý chạy đến thăm anh sao?
Sau khi Trương Hoành Quang và những người khác đến gần, Hoắc Kiêu trực tiếp hỏi thẳng: "Nói đi, các cậu đến đây rốt cuộc là muốn làm gì."
Trương Hoành Quang và những người khác nghe vậy thì biểu cảm đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Đại ca có cần phải nhạy bén như vậy không, đoán ngay ra là bọn họ không thực sự đến thăm anh.
Mấy người nhìn nhau, đột nhiên người đứng sau đẩy Trương Hoành Quang một cái, Trương Hoành Quang bất đắc dĩ bước ra, cố cười với Hoắc Kiêu.
"He he, đại ca, chúng em thực sự chỉ đến thăm anh thôi..."
Dưới ánh mắt không chút biểu cảm của Hoắc Kiêu, giọng nói của Trương Hoành Quang ngày càng nhỏ, cuối cùng không dám nói dối nữa, nói thật.
"... Tiện thể gặp mặt đồng chí Đỗ."
Nghe nói bọn họ đến thăm Đỗ Minh Nguyệt, Hoắc Kiêu hơi nhíu mày.
"Các cậu đến thăm cô ấy?"
Nếu không nhớ nhầm thì trong số Trương Hoành Quang và những người khác, ngoài Trương Hoành Quang trước đó đã mang tin nhắn của anh đến gặp Đỗ Minh Nguyệt một lần thì mấy tên nhóc còn lại căn bản chưa từng gặp cô.
Cho nên bây giờ bọn họ vô duyên vô cớ đến thăm cô...
Hoắc Kiêu rất khó không nghi ngờ động cơ của bọn họ.
"Đến thăm cô ấy làm gì?"
Anh hơi nheo mắt, ánh mắt lướt qua từng tên nhóc trước mặt.