Chương 269:
Chương 269:
Chương 269:
Đỗ Minh Nguyệt nhất thời có chút buồn phiền.
May mà Hoắc Kiêu tinh ý, nghĩ đến chuyện Đỗ Minh Nguyệt không có phiếu phụ cấp khác, liền chủ động lấy một phần phiếu đưa cho Đỗ Minh Nguyệt.
"Ngày mai đi thành phố, em thấy thứ gì thích thì cũng mua một ít đi, cầm những phiếu này, nếu không đủ thì ngày mai về nói anh, anh đi đổi với đồng chí"
Anh chia phiếu thành hai phần, một phần để Đỗ Minh Nguyệt mua đồ cho người nhà, một phần để Đỗ Minh Nguyệt tự dùng.
Đỗ Minh Nguyệt lúc đầu còn hơi ngại nhận nhưng nghĩ đến mình thực sự cần thứ này, đành phải mặt dày nhận lấy.
Tất nhiên, phiếu đã nhận rồi, cô không thể lấy không, cô quyết định ngày mai mua đồ cho Hoắc Kiêu thì mình sẽ tự bù vào một phần tiền, coi như là tiền trả cho những phiếu này của anh.
Hai người nói chuyện xong, thời gian cũng không còn sớm nữa, ăn xong cơm tối không bao lâu thì đều lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt cũng như thường lệ, sau khi đưa hải sản đến hợp tác xã thì đến bến tàu tập trung cùng Xuân Anh.
Xuân Anh cũng rất đúng giờ, không lâu sau khi Đỗ Minh Nguyệt đến thì chị cũng xuất hiện.
"Minh Nguyệt, đến rồi à."
Xuân Anh cười vẫy tay với Đỗ Minh Nguyệt, rồi đi tới.
Đỗ Minh Nguyệt cũng cười đáp lại, chỉ là đột nhiên chú ý thấy sau lưng Xuân Anh còn đi theo một người.
Là một người phụ nữ trạc tuổi Xuân Anh, nhìn cách ăn mặc và khí chất thì hẳn cũng là một phu nhân cán bộ.
Đi theo Xuân Anh đến đây, hẳn là bạn của bà ấy.
Vì vậy Đỗ Minh Nguyệt lịch sự gật đầu với người phụ nữ mà cô vẫn chưa biết tên.
Xuân Anh thấy vậy, lập tức cười giới thiệu giúp cô.
"Minh Nguyệt, đây là đồng chí Trần Nhuế, là vợ của sư phụ Hoắc Kiêu nhà cháu, tính ra thì cháu phải gọi một tiếng sư mẫu giống với Hoắc Kiêu!"
Sư mẫu?
Đỗ Minh Nguyệt chớp chớp mắt, có chút ngẩn người.
Cô hình như nhớ ra Hoắc Kiêu đã từng nhắc đến sư phụ của anh, cũng chính là sư trưởng Hồ nhưng vì anh không nói nhiều, thêm vào đó cô vẫn luôn rất bận nên không để tâm đến chuyện này.
Hơn nữa cô còn nghĩ, nếu Hoắc Kiêu và sư phụ của anh thực sự có mối quan hệ rất tốt thì sau này có cơ hội anh cũng sẽ giới thiệu, vì vậy cô càng không tò mò về đối phương.
Kết quả không ngờ lại gặp sư mẫu ở đây.
Dù sao thì đây cũng được coi là trưởng bối của Hoắc Kiêu, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng chào hỏi đối phương một cách lễ phép.
"Sư mẫu, cô..."
Cô vốn định theo Hoắc Kiêu gọi là sư mẫu.
Dù sao thì trong mắt người ngoài, hiện tại cô chính là hôn thê của Hoắc Kiêu, vậy thì đương nhiên phải gọi theo anh.
Ai ngờ cô còn chưa nói hết câu thì thấy Trần Nhuế trước mặt đột nhiên cười, ngăn cô lại.
"Không cần, cứ gọi tôi là bà Trần đi."
Mặc dù bà ta đang cười nhưng ngữ khí và thái độ đều khiến người ta cảm thấy xa cách và cao cao tại thượng.
Đỗ Minh Nguyệt không chắc có phải mình nghĩ nhiều hay không.
Cô cười cười, ngoan ngoãn gọi một tiếng "bà Trần".
Xuân Anh ở bên cạnh lại hơi nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Nhuế.
Thái độ vừa rồi của bà ta có lẽ Đỗ Minh Nguyệt còn chưa thể xác định hoàn toàn nhưng dù sao bà ấy và Trần Nhuế cũng quen biết nhiều năm, lại còn là hàng xóm nhiều năm như vậy, cũng coi như là hiểu rõ về bà ta.
Vì vậy ngữ khí vừa rồi của Trần Nhuế khiến Xuân Anh lập tức cảm nhận được, bà ta không thích Đỗ Minh Nguyệt.