Chương 271:
Chương 271:
Chương 271:
"Chị, sao chị đến sớm thế?"
Em trai Xuân Anh hoàn toàn phù hợp với tất cả những gì Đỗ Minh Nguyệt tưởng tượng về một đầu bếp - đầu trọc, béo, bụng bự.
Những năm này vẫn chưa bước vào thời kỳ khá giả, rất nhiều gia đình thậm chí còn không đủ ăn, vì vậy có thể béo lên chắc chắn là có điều kiện rất tốt, ít nhất là người không thiếu ăn mới có thể béo lên, đây gọi là béo tiền.
Xuân Anh cười nói: "Đến sớm giải quyết chuyện này, chị không giống em, chị làm việc không bao giờ dây dưa."
Em trai Xuân Anh không tức giận, ngược lại còn cười hì hì ngượng ngùng.
Đỗ Minh Nguyệt thấy vậy cũng nhận ra tính tình của vị đầu bếp này coi như là không tệ.
"Đúng rồi, đây chính là cô gái mà chị nói với em là nấu hải sản rất ngon, Minh Nguyệt, đây là em trai tôi, tên là Xuân Giang."
Xuân Anh giới thiệu qua lại một lượt, sau đó Xuân Giang ở đối diện kinh ngạc nói một câu.
"Chị cũng không nói là một cô gái trẻ như vậy."
Ông ta cũng không có thành kiến gì với Đỗ Minh Nguyệt nhưng dáng vẻ của cô thực sự không giống người bận rộn trong bếp.
Xuân Anh trừng mắt nhìn ông ta.
"Chị còn có thể lừa em sao? Đừng có coi thường Minh Nguyệt, đồ cô ấy nấu em cũng đã khen ngon còn gì!"
Có thể khiến Xuân Giang - đầu bếp chính của Tiệm Cơm Quốc Doanh này nói là ngon thì đủ để chứng minh tay nghề của Đỗ Minh Nguyệt rất tốt.
Xuân Giang vẫn hơi nghi ngờ, nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái, nhỏ giọng hỏi: "Cô gái, những món hải sản đó thực sự là do cô tự làm sao?"
Đỗ Minh Nguyệt không cảm thấy bị xúc phạm, dù sao thì nếu hai bên hợp tác, Xuân Giang đương nhiên phải xác định tình hình cẩn thận.
Cô mỉm cười gật đầu.
"Đầu bếp Xuân Giang, tôi biết ông có thể không tin nhưng thực sự là do tôi tự làm, nếu ông không phiền thì lúc đó tôi có thể trực tiếp làm cho ông xem."
Đầu bếp của Tiệm Cơm Quốc Doanh thời này rất nghiêm túc với nghề bếp, thậm chí còn coi trọng cả việc truyền nghề, vì vậy tuyệt đối sẽ không nói gì đến chuyện ăn cắp tay nghề.
Vì vậy Đỗ Minh Nguyệt mới có thể yên tâm nói ra những lời này.
Nhưng vì cô đã dám tự tin nói ra câu này, Xuân Giang cũng không nghi ngờ khả năng của cô nữa.
"Thế này nhé, vì món này phải làm hàng ngày nên ngày mai cô hãy mang một phần đồ cô làm đến cửa hàng trước, chúng tôi thử xem tình hình thế nào, sau đó sẽ đưa ra quyết định cuối cùng, cô thấy sao?"
Đối với đề nghị này của Xuân Giang, Đỗ Minh Nguyệt cho biết hoàn toàn không có vấn đề gì.
Bản thân món này cũng phải làm hài lòng mọi người thì mới được duyệt qua, dù sao thì nếu chỉ có một mình Xuân Giang thích ăn thì chưa chắc những người khác đã chấp nhận được.
Cứ thử bán một ít trước, đến lúc đó hiệu quả tốt thì hãy đặt hàng lâu dài.
Hơn nữa, điều khiến Đỗ Minh Nguyệt yên tâm là, bên hợp tác xã cung ứng hàng hóa thường giao hàng vào khoảng bảy giờ mỗi ngày, còn Tiệm Cơm Quốc Doanh bên này vì buổi trưa mới bắt đầu mở cửa nên cô chỉ cần giao hàng trước mười một giờ là được.
Thời gian vừa khéo.
Sau khi hai bên nói xong, Đỗ Minh Nguyệt quyết định ngày mai sẽ mang mười cân đến để thăm dò trước, sau đó cùng Xuân Anh rời khỏi Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Họ nói chuyện cũng rất dứt khoát, trước sau chưa đến nửa tiếng đã nói xong.
"Minh Nguyệt, cháu đến đây cũng được nửa tháng rồi phải không, có phải không có thời gian đến thành phố này dạo chơi không?"