Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276:

Chương 276: Chương 276: Chương 276:
Vì vậy bà ấy cũng vui mừng theo.

Sau đó trong thư còn nghe Hoắc Kiêu nói trong bưu kiện có hai quyển sách là Đỗ Minh Nguyệt tặng cho em gái Hoắc Lị Lị, Hoàng Linh càng cười đến nỗi không khép được miệng, vội vàng nói với Hoắc Lị Lị bên cạnh: "Minh Nguyệt gửi cho con hai quyển sách ở trong đó."

Sách?

Hoắc Lị Lị sửng sốt, rất nhanh nhận ra Đỗ Minh Nguyệt gửi cho mình sách gì, vẻ mặt vui mừng tìm ra hai quyển sách đó.

Xem thử, quả nhiên là sách liên quan đến may vá.

Hoắc Lị Lị cầm trên tay, như có được báu vật.

Hoàng Linh bên cạnh nhìn thấy, lập tức cười lắc đầu.

Thật ra bà ấy biết con gái thích may vá nhưng cũng không để ý lắm.

Dù sao con gái nhà quê, ít nhiều gì cũng phải biết may vá quần áo, chỉ là Minh Nguyệt còn đặc biệt mua sách tặng cho con gái mình, có thể thấy cô thực sự rất để tâm đến sở thích của Hoắc Lị Lị.

"Minh Nguyệt này, cũng thật có tâm."

Hoàng Linh nói xong, Hoắc Lị Lị liền gật đầu phụ họa.

"Vâng, Minh Nguyệt thực sự rất tốt."

Nói xong, cô ấy cắn môi, có chút ngượng ngùng nhìn Hoàng Linh, hỏi: "Mẹ, mẹ có thể cho con một ít tiền và tem phiếu không, con định đi mua vải may tặng Minh Nguyệt một bộ quần áo."

Trước đây cô ấy chỉ tặng Đỗ Minh Nguyệt một chiếc túi nhỏ nhưng bây giờ cô tặng mình hai quyển sách quý như vậy, cô ấy quyết định cũng phải tặng lại cô một món quà.

Hoàng Linh đương nhiên sẽ không từ chối.

Chỉ cần nhìn tình hình tiếp xúc hiện tại của con trai mình và Đỗ Minh Nguyệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này Minh Nguyệt sẽ là người nhà của họ, Hoắc Lị Lị là em gái, tặng quần áo cho chị dâu của mình thì có gì không hợp lý cơ chứ?

Vì vậy bà ấy sảng khoái đưa tiền và tem phiếu cho Hoắc Lị Lị, để ngày mai cô ấy tự đi ra thị trấn mua.

Hoắc Lị Lị vui vẻ nhận tiền và tem phiếu, sáng sớm hôm sau đã đến thị trấn.

Cô ấy chọn vải trong cửa hàng cung ứng một lúc lâu, cuối cùng cũng mua được vải, đang chuẩn bị về nhà một cách hài lòng thì bất ngờ bị hai người chặn lại.

Mà một trong hai người, lại là Đỗ Thi Thi đã lâu không gặp, không, bây giờ đã là Lâm Thi Thi rồi.

Nhìn thấy Lâm Thi Thi, trong mắt Hoắc Lị Lị đầy vẻ kinh ngạc.

Còn Lâm Thi Thi thì cười chào cô.

"Chị Lị Lị, lâu rồi không gặp."

Lâm Thi Thi lúc này và Lâm Thi Thi ở quê trước đây quả thực đã có sự thay đổi lớn, cả người trắng trẻo hơn, trên mặt còn trang điểm, quần áo mặc cũng là váy đẹp đẽ, chân đi giày cao gót.

Nhìn cả người cô ta là biết ngay là người thành phố, hơn nữa còn là loại có gia cảnh không tệ.

Mà bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông trung niên gần 40 tuổi.

Tướng mạo của người đàn ông trung niên có vài phần giống Lâm Thi Thi, Hoắc Lị Lị thầm đoán, người này sẽ không phải là cha của Lâm Thi Thi chứ.

Trong lòng nghi ngờ như vậy, cô cũng nhanh chóng chào hỏi Lâm Thi Thi một cách xã giao.

"Thi Thi, em về rồi."

Lâm Thi Thi thần thái rạng rỡ, nhìn Hoắc Lị Lị vẫn không có gì thay đổi như trước, trong lòng càng cảm thấy có chút đắc ý và tự hào.

Trước đây cô ta và Hoắc Lị Lị vì ở ngay cạnh nhau, hai người đều là những cô gái mười mấy, hai mươi tuổi, cho nên không tránh khỏi việc bị mọi người xung quanh đặt lên bàn cân so sánh.

Cô ta ở nhà họ Đỗ mặc dù được người nhà chăm sóc rất tốt, không cần giống như Hoắc Lị Lị còn phải giúp đỡ việc nhà, cô ta thấy đây là được hưởng phúc, thế nhưng hành vi này rơi vào mắt những người khác, lại trở thành lười biếng.
Bình Luận (0)
Comment