Chương 279:
Chương 279:
Chương 279:
Lâm Thi Thi chú ý đến cảnh này, không hiểu sao lại thấy mất mặt.
"Cha, cố thêm chút nữa, chắc đi thêm khoảng hai mươi phút nữa là đến nơi."
Lâm Đông Thuận nghe vậy, chỉ cười cười, còn thở dài một tiếng.
"Không sao, chỉ là Thi Thi, trước đây con lớn lên trong hoàn cảnh như thế này, chắc đã chịu không ít khổ, là cha mẹ có lỗi với con."
"Nhưng con yên tâm, chỉ cần lần này giải quyết xong chuyện, sau này cha tuyệt đối sẽ không để con quay lại nơi này nữa."
Những lời này có lẽ chỉ khi Lâm Thi Thi mới về nhà họ Lâm mới hoàn toàn tin tưởng và cảm động đến không nói nên lời.
Nhưng sau khi trải qua đủ mọi chuyện của nhà họ Lâm, cô ta chỉ có thể tin ba phần sự hối lỗi và thương xót mà Lâm Đông Thuận thể hiện lúc này.
Nhưng không sao, dù sao lần này cô ta đi theo Lâm Đông Thuận về cũng không phải hoàn toàn vì Lâm Đông Thuận, thực ra nếu giải quyết xong chuyện này thì đối với cô ta cũng có lợi.
Mà việc mà hai cha con họ phải làm khi trở về đại đội Đào Hoa thực ra rất đơn giản, đó chính là để Đỗ Minh Nguyệt hủy hôn ước.
Lần trước ở Hải Thị, sau khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt xuất hiện gần nhà ga, cô ta đã vội vàng về nhà kể chuyện này cho hai vợ chồng Lâm Đông Thuận và Chu Cầm, hai người họ lập tức bảo cô ta viết thư về nhà họ Đỗ, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, tại sao Đỗ Minh Nguyệt lại đột nhiên đến Hải Thị.
Sau đó thư được gửi đi, mãi một thời gian dài sau nhà họ Đỗ mới hồi âm.
Trong thời gian chờ hồi âm, Lâm Thi Thi và hai vợ chồng Lâm Đông Thuận có thể nói là ngày nào cũng thấp thỏm lo âu, chỉ sợ họ thực sự không trả lời bức thư này, hoặc là đã quyết định để Đỗ Minh Nguyệt và nhà họ Lâm hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ.
May mắn thay, cuối cùng họ cũng đợi được hồi âm của nhà họ Đỗ nhưng khi nhìn thấy lý do giải thích Đỗ Minh Nguyệt đến Hải Thị trong thư, cả nhà đều vô cùng kinh ngạc.
Đỗ Minh Nguyệt muốn đến đảo tìm vị hôn phu!
Cô đã đồng ý hôn sự với nhà họ Hoắc bên cạnh!
Sắc mặt của Lâm Đông Thuận lập tức sa sầm xuống, vẻ mặt không thể chấp nhận.
Lúc đó Lâm Thi Thi lại không thấy có gì, thậm chí còn thầm chế giễu, cảm thấy Đỗ Minh Nguyệt thực sự không có mắt nhìn.
Người con trai nhà họ Hoắc bên cạnh đã rời khỏi nhà đi bộ đội từ rất sớm nhưng bao nhiêu năm trôi qua, điều kiện nhà họ Hoắc cũng không khá hơn là bao, thậm chí anh cũng chưa từng về nhà một lần nào.
Nếu anh thực sự thành công thì sao có thể không vinh quy bái tổ chứ.
Vì vậy trong ấn tượng của Lâm Thi Thi, người thanh niên rời nhà đi nhập ngũ năm xưa là Hoắc Kiêu, bây giờ hẳn đã trở thành một cựu binh không có cơ hội thăng tiến trong quân đội.
Nhưng nghĩ lại thì anh dù sao cũng là quân nhân, có chế độ phụ cấp và các loại trợ cấp, Đỗ Minh Nguyệt hẳn là nhìn vào điều kiện này mới đồng ý hôn ước với nhà họ Hoắc.
Đối với chuyện này, Lâm Thi Thi chỉ có thể nói một câu, Đỗ Minh Nguyệt thực sự quá thiển cận.
Cô hoàn toàn không biết rằng một năm sau, toàn bộ xã hội sẽ thay đổi rất lớn, sau đó sẽ có ngày càng nhiều cơ hội để mọi người kiếm tiền, kinh tế tư nhân sẽ phát triển nhanh chóng, chút tiền trợ cấp của Hoắc Kiêu thì đáng giá bao nhiêu, sau này cô ta dựa vào mối quan hệ của cha Vương Tranh Lượng là xưởng trưởng để mở xưởng riêng, trở thành nữ chủ doanh nghiệp, đó mới gọi là kiếm tiền, mới gọi là có bản lĩnh!