Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 282 - Chương 282:

Chương 282: Chương 282: Chương 282:
"Cha, anh cả, anh hai, mọi người đều ở nhà à!"

Đỗ Kiến Quốc lúc này nghe Lâm Thi Thi gọi một tiếng "cha", không những không cảm thấy vui mừng, mà chỉ thấy vô cùng chói tai.

Ông ấy nhớ rất rõ, lúc trước ở nhà họ Lâm, Lâm Thi Thi đã chủ động nói với ông ấy, sau này sẽ gọi ông ấy là chú, tránh nhầm lẫn ông ấy với cha đẻ của cô ta là Lâm Đông Thuận.

Kết quả bây giờ lại thân thiết gọi ông ấy là cha?

Quả nhiên chuyện này giống như lão nhị nói, sự việc bất thường ắt có yêu quái!

Đỗ Kiến Quốc dù sao cũng là đại đội trưởng, thời điểm quan trọng có thể ổn định được cục diện, cũng cười theo.

"Thi Thi à, sao con lại về đây, còn có đồng chí Lâm, hai người đến thăm họ hàng tiện thể đến thăm chúng tôi sao?"

Thăm họ hàng?

Bọn họ chẳng có họ hàng nào ở quê cả.

Lâm Đông Thuận trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn giải thích một cách tử tế: "Đâu có, hôm nay tôi thực ra là cố ý đưa Thi Thi về thăm mọi người, tiện thể cảm ơn mọi người đã chăm sóc Thi Thi nhiều năm qua."

Cảm ơn?

Nếu thực sự muốn cảm ơn thì lúc ông ấy và con trai cả đến nhà họ Lâm đón Minh Nguyệt, sao lại không nghĩ đến chuyện này, vậy mà đã qua mấy tháng mới nhớ ra chuyện này.

Đỗ Kiến Quốc khẽ hừ một tiếng: "Có gì đâu, đồng chí Lâm quá khách sáo rồi, còn cố ý chạy một chuyến như vậy, chúng tôi thật sự không dám nhận."

"Hơn nữa nói ra cũng thật ngại, dạo này bận mùa vụ, chúng tôi e là cũng không có thời gian tiếp đón hai người chu đáo, ôi."

Nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng Lâm Đông Thuận có một thoáng cứng lại.

Ông ta sao có thể không nghe ra Đỗ Kiến Quốc đang bày tỏ ý không chào đón mình.

Dù sao ông ta cũng là quản lý nhà máy cơ khí Hải Thị, ngày thường ở trong xưởng cũng được các công nhân khác vô cùng kính trọng, kết quả bây giờ chủ động đến thăm người nhà họ Đỗ, lại bị Đỗ Kiến Quốc không chào đón.

Ông ta cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Tức giận.

Nhưng nghĩ đến Đỗ Minh Nguyệt là một quân bài tốt, ông ta thực sự không muốn cứ thế bỏ qua, chỉ có thể thầm nhủ trong lòng mình hãy nhẫn nhịn thêm một chút.

"Nói gì vậy, tôi mới là người nên nói ngại mới phải, đã không nói với mọi người một tiếng mà tự tiện đến đây."

Lâm Đông Thuận áy náy cười cười, sau đó lấy những thứ mình cố ý mang từ Hải Thị về, đặt lên bàn bên cạnh.

"Đồng chí Đỗ, đây là chút quà tôi và Thi Thi mang từ Hải Thị về, không phải đồ quý giá gì nhưng cũng là chút tấm lòng nhỏ, mọi người nhận lấy đi."

"Ê—— khoan đã!"

Ngay lúc Lâm Đông Thuận sắp đặt đồ lên bàn, lão nhị Đỗ Vũ Lâm bên cạnh đột nhiên lên tiếng gọi ông ta lại.

Thấy Lâm Đông Thuận ngạc nhiên nhìn sang, Đỗ Vũ Lâm lập tức cười tươi rói nói với ông ta: "Chú Lâm phải không, có thể ở thành phố nên chú không hiểu lắm về phong tục tập quán ở quê chúng tôi, chú vừa đến đã tặng đồ tốt từ thành phố về, nhà chúng tôi đâu dám nhận, một khi nhận rồi, chúng tôi còn phải trả lại quà có giá trị tương đương, mà chúng tôi thực sự không trả nổi!"

"Cho nên chú Lâm đừng làm khó chúng tôi nữa, chú cứ cầm đồ về đi, đừng đưa cho chúng tôi, chúng tôi nhận tấm lòng của chú là được rồi."

Tay Lâm Đông Thuận lập tức dừng lại giữa không trung, nhất thời không biết nên buông hay không.

Ông ta nhìn chằm chằm Đỗ Vũ Lâm, lại phát hiện Đỗ Vũ Lâm vẫn cười tươi như cũ.
Bình Luận (0)
Comment