Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 310 - Chương 310:

Chương 310: Chương 310: Chương 310:
Tâm tư của trẻ con rất đơn giản, bị bắt nạt thì tìm người giúp đỡ, chú Hoắc và chị Minh Nguyệt đều rất lợi hại, nhất định có thể giúp cô bé!

"Vậy hai em đợi chị một chút, chị sẽ đưa mẹ sang ngay."

Nói xong, giọng nói ở mép tường dần xa đi, không biết có phải đi gọi mẹ như cô bé đã nói hay không.

Đại Oa và Tiểu Oa hoàn thành nhiệm vụ Hoắc Kiêu giao cho, đều có chút phấn khích, vội vàng chạy về nhà báo cáo tình hình với Hoắc Kiêu.

Nghe hai đứa trẻ nói bên kia đồng ý sẽ đưa mẹ sang cùng, Hoắc Kiêu liền nhận ra người khóc ở mép tường vừa nãy hẳn là con gái Vương Lãng.

Anh cười khen Đại Oa và Tiểu Oa một câu, sau đó nói: "Hai đứa ra cổng xem, nếu họ đến thì dẫn họ vào sân hoặc phòng khách chơi."

Tình hình hiện tại của anh không tiện tiếp khách, đành để hai đứa nhỏ Đại Oa và Tiểu Oa này tạm thời tiếp đãi vợ và con gái Vương Lãng.

Đại Oa và Tiểu Oa vừa được Hoắc Kiêu khen, lúc này càng muốn thể hiện tốt, được khen nên làm việc lại càng hăng hái.

"Được, bọn cháu đi ngay!"

Hai đứa trẻ tranh nhau chạy ra cổng, khiến Hoắc Kiêu không khỏi lắc đầu.

Còn nhà bên cạnh.

Niễu Niễu cười chạy vào nhà, vừa vặn nhìn thấy mẹ đang cúi đầu lau nước mắt.

Niễu Niễu khựng lại, hốc mắt cũng đỏ theo.

"... Mẹ."

"Niễu Niễu, sao con vào đây?"

Trịnh Chiêu Đệ căng thẳng nhìn con gái.

Mặc dù Vương Lãng đã đi làm nhưng lúc ra ngoài hắn ta đã rất tức giận dặn dò, bắt con gái Niễu Niễu đứng ở góc tường hối lỗi, hắn ta chưa tan làm về thì chưa được vào nhà.

Trịnh Chiêu Đệ không dám phản kháng hắn ta, cho nên dù thương con gái, cô ấy cũng chỉ có thể ở trong nhà âm thầm rơi nước mắt.

Niễu Niễu đi tới nắm tay Trịnh Chiêu Đệ, ngẩng đầu nói với cô ấy một cách vội vã.

"Mẹ, chị Minh Nguyệt nhà bên cạnh mời chúng ta sang chơi, chúng ta sang đó đi!"

"Chỉ cần chúng ta sang đó, cha sẽ không dám bắt nạt chúng ta nữa."

Trong mắt Niễu Niễu bỗng chốc tràn đầy sự mong đợi và hy vọng.

Chỉ là Trịnh Chiêu Đệ nghe xong, ngẩn người một lúc, sau đó không khỏi cười khổ.

Thế giới của trẻ con tương đối đơn giản, hầu hết đều là trắng đen rõ ràng, vì vậy ngoài hận thù và sợ hãi đối với cha Vương Lãng, Niễu Niễu không còn tình cảm nào khác.

Cô bé cũng luôn muốn Trịnh Chiêu Đệ đưa cô bé đi, cô bé không muốn để mình và mẹ bị cha bắt nạt nữa nhưng mỗi lần cô bé nói như vậy, Trịnh Chiêu Đệ đều chỉ có thể cố nén đau lòng nói với cô bé rằng cô ấy không thể đưa con gái đi.

Cô ấy muốn đưa con gái bỏ trốn nhưng nghĩ kỹ lại, cô ấy có thể đưa Niễu Niễu đi đâu chứ?

Cô ấy không tiền, không nghề nghiệp, thậm chí ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không muốn quản cô ấy.

Một khi cô ấy đưa con gái rời khỏi đây, kết cục cuối cùng chỉ có một, đó là chết ở bên ngoài.

Vì vậy mặc dù cuộc sống hiện tại rất khó khăn nhưng ít nhất cô ấy và con gái vẫn có cơm ăn nên cô ấy chỉ có thể tiếp tục ở lại đây.

Lúc này nghe Niễu Niễu nói Minh Nguyệt bên cạnh mời bọn họ sang chơi, cô ấy lập tức hiểu ý của Minh Nguyệt, có lẽ là đã nghe thấy động tĩnh gì đó, muốn giúp đỡ bọn họ thêm lần nữa.

Nhưng Trịnh Chiêu Đệ không dám liên lụy tới cô nữa.

Lần trước vì Đỗ Minh Nguyệt và Hoắc Kiêu ra tay giúp đỡ, mặc dù cô ấy tạm thời không bị Vương Lãng đánh nhưng sau đó những lời lăng mạ và dạy dỗ của Vương Lãng đối với cô ấy cũng không nhẹ nhàng hơn nỗi đau về thể xác là bao.
Bình Luận (0)
Comment