Chương 317:
Chương 317:
Chương 317:
Nghĩ đến đây, cô chỉ có thể cố nhịn sự chột dạ, gõ cửa phòng Hoắc Kiêu, rồi hỏi: "Anh Hoắc, anh không sao chứ?"
Rất nhanh, trong phòng liền truyền ra giọng nói của Hoắc Kiêu.
"Anh không sao, sao vậy?"
Nghe giọng nói của anh, có vẻ khá bình thường.
Đỗ Minh Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng cô thấy anh cũng nên đi vệ sinh rồi, bèn nói một câu "em vào nhé", sau khi được Hoắc Kiêu đáp lại thì đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, Hoắc Kiêu đang nằm ở đầu giường đọc sách.
Quyển sách là Đỗ Minh Nguyệt lấy cho anh, không liên quan gì đến quân sự, mà là một quyển sách về nông nghiệp.
Nhưng Hoắc Kiêu cũng không kén chọn, dù sao anh đọc sách cũng chỉ để giết thời gian mà thôi.
Đỗ Minh Nguyệt đi vào, anh liền khép sách lại, cười với cô.
"Mọi người đều đi rồi sao?"
"Vâng, đều về nhà rồi."
Đỗ Minh Nguyệt nói xong, rồi liếc anh một cái, ấp úng hỏi: "À, anh có muốn đi vệ sinh không?"
Sắc mặt Hoắc Kiêu khựng lại, vốn không thấy có gì nhưng nhìn ánh mắt láo liên của Đỗ Minh Nguyệt, anh cũng thấy không được tự nhiên.
Nhưng lúc này anh thực sự hơi muốn đi vệ sinh nên chỉ có thể giả vờ bình tĩnh gật đầu.
"Làm phiền em rồi."
Giọng điệu cũng rất bình tĩnh, thậm chí trên đường được Đỗ Minh Nguyệt dìu đến cửa nhà vệ sinh, anh cũng không có chút biểu hiện bất thường nào.
Chỉ là khi vào đến nhà vệ sinh, anh mới không nhịn được sờ tai mình.
Một mảng nóng rực.
May mà Đỗ Minh Nguyệt nhỏ nhắn, nếu không cố ý ngẩng đầu lên nhìn thì sẽ không phát hiện ra tai anh đã đỏ bừng.
Hoắc Kiêu không nhịn được thở phào nhẹ nhõm nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, anh lại bật cười.
Thật là.
Trước đây anh còn thực sự cho rằng vết thương của mình không sao, ít nhất cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến sinh hoạt, càng không xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Kết quả là bây giờ...
Mặc dù thực sự cũng không phải là ngoài ý muốn nhưng mỗi lần đi vệ sinh đều phải nhờ Minh Nguyệt dìu đi như vậy, thời gian dài, đừng nói Minh Nguyệt thấy phiền, ngay cả chính anh, khụ, cũng không còn mặt mũi để cô liên tục đưa mình đi vệ sinh.
Dù sao, chuyện này cũng quá ngượng ngùng.
Nghĩ đến việc Minh Nguyệt sẽ đứng bên ngoài đợi anh đi vệ sinh xong rồi lại dìu anh về, Hoắc Kiêu càng thấy xấu hổ.
Anh vội vàng giải quyết xong, rồi vịn tường đi ra.
May mà Đỗ Minh Nguyệt không đứng đợi ở cửa, có lẽ cũng là để tránh ngượng ngùng, cô đứng đợi ở một nơi cách nhà vệ sinh một đoạn.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô liền lập tức quay người đi về phía Hoắc Kiêu.
Sau đó lại theo cách thức trước đó, dìu anh đi như thế nào thì lại dìu anh về phòng như thế đó.
Cơ thể nhỏ bé của cô thực sự quá gầy yếu, mỗi lần Hoắc Kiêu được cô dìu, đều có cảm giác mình rất dễ dàng có thể đè cô ngã, cho nên thực ra anh vẫn luôn âm thầm dồn trọng tâm vào chân không bị thương, cố gắng hết sức để Đỗ Minh Nguyệt đỡ phải gánh nặng.
Nhưng mặc dù vậy, với chiều cao và thể trạng của anh, Đỗ Minh Nguyệt dìu anh đi một mạch đến giường, vẫn mệt đến thở hồng hộc.
Hoắc Kiêu nhìn thấy, trong lòng không khỏi thương cô.
Nghĩ ngợi một lúc, anh đột nhiên nói với Đỗ Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, ngày mai em có thể dành thời gian đi giúp anh đánh một đôi nạng không?"
Đợi thêm vài ngày nữa, vết thương của anh hồi phục một chút, có lẽ anh có thể nhờ nạng để đi lại, không đến nỗi phải để Minh Nguyệt dìu như bây giờ.