Chương 324:
Chương 324:
Chương 324:
Chậc chậc, ai nói lính tráng không biết thương người, nhìn Hoắc Kiêu không phải biết thương Minh Nguyệt lắm sao!
Ngô đại tỷ trong lòng cảm thán.
Chỉ tiếc là những lời cô ấy nói, Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn không nắm bắt được trọng điểm, ngược lại còn chú ý đến câu nói kia của Ngô đại tỷ - chị nghe chồng chị nói?
Khụ khụ.
Cô suýt chút nữa thì ngượng đến mức bị sặc nước bọt.
Cho nên thời đại này, mọi người đều cởi mở và không câu nệ như vậy sao, ngay cả loại thương tích đó cũng nói khắp nơi.
Đỗ Minh Nguyệt cho biết mình thực sự đã mở rộng tầm mắt.
Nhưng nghe ý của Ngô đại tỷ thì có vẻ như vết thương của Hoắc Kiêu có thể hồi phục, điều này cũng khiến cô không khỏi cảm thán, ai nói khoa học lạc hậu thì y thuật cũng lạc hậu, bác sĩ thời này cũng rất lợi hại, ngay cả loại thương tích mà đời sau có thể không chữa được cũng có thể khiến nó hồi phục.
Những bác sĩ này thực sự quá lợi hại!
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy kính nể từ tận đáy lòng.
Hai người đang nói chuyện về An Hạo Trạch thì đột nhiên nghe thấy giọng hắn ở ngoài cửa.
"Đồng chí Đỗ, cô có nhà không?"
"Này, đây không phải là giọng của An sư phụ nhỏ sao?"
Ngô đại tỷ kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, vội vàng buông đồ trên tay đi ra cửa.
Vừa đi vừa đáp lại: "Tôi có nhà!"
Cô vừa đi đến cửa thì An Hạo Trạch cũng đi vào.
Nhưng hắn không phải là tay không vào cửa, trên tay còn xách theo hai thanh gỗ dài.
Vừa nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, trên mặt hắn lại nở nụ cười rạng rỡ.
Còn Hoắc Kiêu trong nhà, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của An Hạo Trạch, sắc mặt lập tức đen như đít nồi.
Tên nhóc này, sao lại đến đây nữa rồi?!
Còn Đỗ Minh Nguyệt ở bên ngoài phòng ngủ thì thấy An Hạo Trạch đến lần nữa cũng có chút ngạc nhiên.
"Đồng chí An, anh đến đây là..."
An Hạo Trạch cười với cô, sau đó giơ hai thanh gỗ trong tay lên, giải thích: "Tôi đến đây để cho đồng chí Hoắc chọn xem anh ấy thích loại gỗ nào, bên chúng tôi có hai loại gỗ để anh ấy chọn, không biết đồng chí Hoắc sẽ thích loại nào."
Thì ra là vậy.
Đỗ Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc.
Không ngờ chỉ là một tiệm mộc nhỏ, mà dịch vụ bán hàng lại hoàn hảo đến vậy, còn đến tận nhà để khách hàng chọn loại gỗ mà họ thích.
Cô không khỏi cảm thán.
"Đồng chí An, các anh thật là chu đáo."
An Hạo Trạch cười ngại ngùng, nói: "Đây là những gì chúng tôi nên làm!"
"Vậy được, tôi vào xem anh Hoắc đang làm gì đã."
Nói rồi, Đỗ Minh Nguyệt đi về phía phòng của Hoắc Kiêu, An Hạo Trạch vội vàng đi theo.
"Tôi đi cùng cô."
Đỗ Minh Nguyệt không nghĩ nhiều, để hắn đi theo sau.
Rất nhanh, hai người đã đến trước cửa phòng của Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu trong phòng nghe thấy tiếng động, chỉ hận không thể giả vờ ngủ ngay lúc này nhưng anh thực sự không thể nằm xuống lừa người khác, chỉ đành nói "Mời vào." khi Đỗ Minh Nguyệt gõ cửa.
Đỗ Minh Nguyệt mở cửa, lập tức giải thích với Hoắc Kiêu lý do An Hạo Trạch lại đến.
Chọn gỗ sao?
Chỉ là làm một cái nạng thôi mà, anh không tin An sư phụ lại cầu kỳ đến vậy.
Vậy nên không cần đoán cũng biết chủ ý này chắc chắn là do An Hạo Trạch ngồi trước mặt này nghĩ ra. Mượn cớ đưa gỗ mà đến tìm Minh Nguyệt đúng là... Hoắc Kiêu suýt chút nữa bị tiểu tử ranh này chọc tức đến bật cười.
Nhìn chàng trai trẻ thành thật như vậy nhưng tâm cơ không ngờ.