Chương 328:
Chương 328:
Chương 328:
Sau đó hắn ta đương nhiên lại hung hăng dạy dỗ Trịnh Chiêu Đệ một trận nhưng việc đã đến nước này, thịt đã làm thành như vậy, hắn ta có mắng thế nào cũng vô ích, chỉ có thể phạt cô ấy không được ăn cơm.
Nhưng hắn ta không biết, hôm qua Đỗ Minh Nguyệt đã cho hai mẹ con họ đồ ăn, cho dù hai người bị Vương Lãng phạt không được ăn cơm nhưng cũng không đến mức bụng đói đi ngủ.
Hơn nữa nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Vương Lãng khi bị mặn, cô ấy chịu đói cũng rất vui vẻ.
Cũng từ chuyện lần này, Trịnh Chiêu Đệ như phát hiện ra bí quyết chống lại Vương Lãng, đó chính là hắn ta không để cô ấy được vui vẻ, cô ấy cũng sẽ không để hắn ta như ý!
Tất nhiên Vương Lãng không biết chiều hôm qua Trịnh Chiêu Đệ đã đến nhà bên cạnh ngồi với Đỗ Minh Nguyệt rất lâu, lúc này hắn ta nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, chỉ đơn thuần nhớ lại lần trước cô và Hoắc Kiêu trực tiếp dạy dỗ hắn ta, vì vậy mới thấy cô phiền phức.
Nếu hắn ta biết hôm qua Trịnh Chiêu Đệ cố ý bỏ nhiều muối, còn đến chỗ Đỗ Minh Nguyệt ngồi rất lâu, e là lúc này đã bước tới tìm Đỗ Minh Nguyệt lý luận rồi. ...
Rất nhanh, Đỗ Minh Nguyệt đã dẫn Trương Hoành Quang về nhà.
Cô bảo Trương Hoành Quang tự đến phòng Hoắc Kiêu nói chuyện với anh, còn mình thì đi chuẩn bị bữa trưa.
Còn Trương Hoành Quang đến phòng ngủ của Hoắc Kiêu, trước tiên quan tâm đến vết thương của Hoắc Kiêu, sau đó bí ẩn quay người nhìn ra cửa, xác định Đỗ Minh Nguyệt sẽ không đột nhiên xuất hiện, mới nhỏ giọng hỏi Hoắc Kiêu.
"Đại ca, anh nói thẳng đi, anh bảo đồng chí Đỗ gọi em đến đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Hắn mới không tin đại ca của mình lại xuất hiện tình trạng buồn chán cần người bầu bạn!
Ai buồn chán cũng không đến lượt anh buồn chán!
Trước đây hắn nghe người ta nói, lúc đại ca mới đi lính, tính cách thực ra rất cô độc, không thích giao lưu với người khác, lúc nghỉ phép thường một mình ngồi một bên cả ngày, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Sau này mọi người mới biết, người ta nhìn thì thấy anh đang ngẩn người nhưng trong đầu toàn là suy nghĩ, không có việc gì thì thuộc lòng sách giáo khoa, tóm lại anh sẽ không để mình nhàn rỗi buồn chán.
Trương Hoành Quang không biết đời sau có một cụm từ gọi là bậc thầy quản lý thời gian nhưng hắn cảm thấy đại ca tuyệt đối sẽ không lãng phí một phút một giây nào, anh sẽ tự tìm việc cho mình làm.
Vì vậy vừa rồi ở cổng doanh trại nghe Đỗ Minh Nguyệt nói đại ca của họ buồn chán, muốn hắn đến thăm anh, tiện thể xem có thể giúp anh tắm rửa hay không, Trương Hoành Quang còn ngẩn người một lúc.
Tắm rửa thì hắn hiểu nhưng buồn chán sao?
Đó có thể là lời đại ca hắn nói ra sao?
Vì tò mò, Trương Hoành Quang không chậm trễ một chút nào, vội vàng đi theo Đỗ Minh Nguyệt đến đây.
Hỏi xong, hắn nhìn chằm chằm Hoắc Kiêu, chỉ muốn biết đại ca có nhiệm vụ bí mật gì muốn giao cho mình không.
Hoắc Kiêu nghe vậy, cũng không ngạc nhiên.
Ở bên cạnh anh lâu như vậy, nếu Trương Hoành Quang không có chút khả năng quan sát này, vậy thật uổng công anh làm sư phụ hắn.
"Tôi gọi cậu đến, đương nhiên là có việc muốn giao cho cậu."
Hoắc Kiêu dùng giọng nghiêm túc giống như lúc giao nhiệm vụ bình thường, khiến Trương Hoành Quang cũng bắt đầu căng thẳng.
"Đại ca, anh cứ ra lệnh!"
Sau đó, trong lúc hắn tràn đầy mong đợi, lại nghe Hoắc Kiêu nói: "Tôi gọi cậu đến, là muốn cậu giúp tôi theo dõi một người."