Chương 366:
Chương 366:
Chương 366:
Vì cô thấp hơn anh một cái đầu, Hoắc Kiêu phải hơi cúi đầu mới có thể dựa sức vào người Đỗ Minh Nguyệt.
Có mấy lần cô không nhịn được quay đầu lại nhìn, đầu cô cọ vào cằm anh, khiến cằm anh ngứa ngáy.
Sau đó khi cô quay đầu lại nhìn, anh còn có thể nhìn rõ đôi mắt to tròn long lanh của cô, đôi môi đỏ mọng căng mọng.
Thật đáng yêu.
Cảm giác ngứa ngáy ở cằm dường như lan đến tận trái tim.
"Anh Hoắc, anh nhất định phải giúp em xem kỹ nhé, chuyện này nhờ anh đấy."
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên phải nhiệt tình với Hoắc Kiêu một chút, dù sao bản kế hoạch này còn phải nhờ Hoắc Kiêu giúp mình sửa chữa.
Hoắc Kiêu vội vàng hoàn hồn, sợ Đỗ Minh Nguyệt phát hiện, lại vội vàng dời mắt đi.
"Ừm, à, được."
Anh đang căng thẳng sao?
Đỗ Minh Nguyệt nghi ngờ, sau đó an ủi.
"Không sao đâu anh Hoắc, anh đừng quá áp lực, dù sao cũng chỉ thử thôi, thành công thì tốt, không thành công thì thôi!"
"Ừm, yên tâm đi."
Buổi sáng thời gian gấp, Đỗ Minh Nguyệt đưa bản kế hoạch cho Hoắc Kiêu rồi lại tiếp tục bận rộn việc của mình.
Trưa về, Hoắc Kiêu nói với cô, anh đã xem kỹ bản kế hoạch cô viết, viết rất tốt, rất chi tiết.
Theo anh thấy thì khá hoàn thiện, nhưng không biết các vị lãnh đạo trên đảo sẽ xem thế nào.
"Bản kế hoạch này khoảng hai ngày nữa khi anh đi lại được, sẽ đích thân đi tìm lãnh đạo, em có thể phải kiên nhẫn chờ hai ngày rồi."
Ban đầu anh định nhờ bọn Trương Hoành Quang đưa hộ nhưng nghĩ lại chuyện này dù sao cũng là chuyện lớn, hơn nữa trước khi mọi chuyện thành công mà để quá nhiều người biết thì sẽ không an toàn, cuối cùng anh vẫn quyết định tự mình đến tận nơi nói với lãnh đạo.
Trên đảo mặc dù có đầy đủ các cửa hàng cần thiết nhưng những cơ quan quản lý như cục công thương cần tìm để làm thủ tục lập nhà máy thì trên đảo lại không có cơ quan riêng.
Rốt cuộc trên đảo cũng không có nhà máy hay doanh nghiệp lớn nào khác, lập thêm cục công thương rõ ràng là để không.
Vì vậy chuyện này vẫn phải tìm hai người có chức vụ cao nhất trên đảo quyết định, hoặc là sư trưởng Hồ, hoặc là chính ủy Lã.
Vì anh và sư trưởng Hồ có quan hệ khá thân nên Hoắc Kiêu định tìm ông ấy.
Đỗ Minh Nguyệt cũng biết chuyện này không thể vội được, liền gật đầu tỏ ý đã biết.
Nói chuyện một lúc, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Đúng rồi anh Hoắc, tối nay em không ngủ ở nhà, em phải đến nhà đồng chí Khương trước một tối, tránh ngày mai dậy sớm có chuyện ngoài ý muốn."
Ngày mai là ngày nhà Khương Hồng Lượng mời khách ăn cơm, cô phải đảm bảo mọi thứ đều suôn sẻ.
Hoắc Kiêu nghe vậy thì ngẩn người.
"Bên đó có tiện không?"
"Tiện, em đã đến nhà họ Khương hai ngày trước, mọi người đều rất tốt, phòng cũng nhiều, anh yên tâm đi."
Mặc dù Đỗ Minh Nguyệt nói vậy nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt đến đảo này mà không ngủ ở nhà, trong lòng anh ít nhiều cũng có chút lo lắng, thậm chí còn nảy sinh một cảm giác không nỡ như cha mẹ già.
Nhưng anh lại rất rõ ràng, Đỗ Minh Nguyệt rất để tâm đến công việc của mình nên lời nói này dù thế nào anh cũng không thể thốt ra được.
Cuối cùng anh chỉ có thể dặn đi dặn lại Đỗ Minh Nguyệt chú ý an toàn, nghĩ một lúc, lại nói: "Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, em có thể tìm bạn anh, anh ấy ở trong thành phố..."
Nói rồi, Hoắc Kiêu lại vội vàng nói cho Đỗ Minh Nguyệt địa chỉ và thông tin của mấy người quen của anh ở thành phố, sợ cô lỡ gặp phải chuyện gì mà không có người giúp đỡ.