Chương 384:
Chương 384:
Chương 384:
Ngoài dự đoán của Đỗ Minh Nguyệt, thái độ của Trần Nhuế đối với cô không lạnh nhạt giống như lần trước, ngược lại còn rất hòa bình gật đầu với cô, sau đó chào hỏi.
"Hoắc Kiêu ở nhà tôi, đang nói chuyện với lão Hồ, cô vào ngồi trước đi."
"Được, cảm ơn bà."
Đỗ Minh Nguyệt cùng bà ta đi vào, sau khi ngồi xuống, Trần Nhuế còn chủ động rót cho cô một cốc nước.
Mặc dù đây chỉ là phép lịch sự tiếp khách cơ bản nhưng vẫn khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên.
Trần Nhuế đương nhiên nhìn thấy, không nhịn được khịt mũi một tiếng.
"Cô không cần phải căng thẳng như vậy, tôi sẽ không làm gì cô đâu."
Hơn nữa, trước đây bà ta đối xử với Đỗ Minh Nguyệt lạnh nhạt như vậy, thậm chí có chút thù địch, cũng đều là vì cảm thấy không đáng thay cho cháu gái Trần Dĩnh, cảm thấy Hoắc Kiêu không có mắt nhìn, làm tổn thương cô ta các thứ.
Nhưng mấy ngày trước bà ta và Trần Dĩnh cãi nhau một trận, coi như đã khiến bà ta hoàn toàn hết hy vọng.
Bây giờ nghĩ lại, đứng trên góc độ công bằng mà nói thì ra Hoắc Kiêu và Đỗ Minh Nguyệt đều rất tốt, ít nhất về năng lực thì hai người đều rất xuất sắc.
Một người là năng lực quân sự, một người là năng lực nấu ăn, kinh doanh.
Bà ta đã nhiều lần nói thẳng trước mặt Trần Dĩnh, muốn cô ta theo Đỗ Minh Nguyệt học hỏi những ưu điểm của cô, cho nên đương nhiên cũng rất ngưỡng mộ Đỗ Minh Nguyệt.
Bây giờ lười quản Trần Dĩnh nữa, đương nhiên thái độ của bà ta đối với Đỗ Minh Nguyệt cũng không cần giống như trước nữa.
Đỗ Minh Nguyệt cười cười không nói gì, trong lòng lại lẩm bẩm, sao hôm nay thái độ của hai dì cháu Trần Dĩnh và Trần Nhuế lại kỳ lạ như vậy, Trần Dĩnh thì thôi đi, dù sao cũng có cầu xin cô nhưng Trần Nhuế lại đối xử với cô thân thiện như vậy, ngược lại cô còn có chút sợ hãi.
Không phải là họ đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết chứ?
Thực sự không hiểu nổi, Đỗ Minh Nguyệt cũng lười nghĩ, dù sao cô và Trần Nhuế ít khi tiếp xúc, bà ta đối xử với mình thế nào cũng được.
"Đồng chí Trần Nhuế, tôi muốn hỏi, doanh trưởng Hoắc và sư trưởng Hồ nói chuyện bao lâu rồi, vẫn chưa xong sao?"
Trần Nhuế nghe vậy, đột nhiên nhìn về phía không có ai, ánh mắt ẩn chứa thâm ý, khiến Đỗ Minh Nguyệt lại một lần nữa nghi hoặc nhíu mày.
"Sao vậy, đồng chí Trần Nhuế, trên mặt tôi có gì bẩn sao?"
Đỗ Minh Nguyệt sờ mặt mình.
Trần Nhuế lúc này mới dời mắt, cúi đầu uống một ngụm nước, sau đó mới nói một câu đầy ẩn ý với Đỗ Minh Nguyệt.
"Đỗ Minh Nguyệt, tôi không ngờ là cô lại có tham vọng lớn hơn tôi tưởng."
Thoạt nghe câu này giống như đang mắng người nhưng sau khi nói xong câu này, Trần Nhuế lại cười và nụ cười này rõ ràng không phải là nụ cười chế giễu, khinh thường, mà giống như là cảm thán phát ra từ tận đáy lòng.
Tham vọng... ?
Đỗ Minh Nguyệt còn muốn vô thức hỏi bà ta câu này rốt cuộc có ý gì nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô kinh ngạc mở to mắt.
Không phải là, Hoắc Kiêu hôm nay đến nhà sư trưởng Hồ là để nói chuyện về kế hoạch cô viết sao?!
Mà Trần Nhuế cũng biết rồi sao?
Giống như muốn chứng thực cho suy đoán của cô, Trần Nhuế tiếp tục nói.
"Mở xưởng trên đảo, ý tưởng không tệ."
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Quả nhiên, bà ta biết rồi.
Thấy Đỗ Minh Nguyệt có vẻ hơi căng thẳng, Trần Nhuế vốn định tiếp tục trò chuyện với cô về chủ đề này nhưng cuối cùng vẫn thôi, chỉ nói một câu.